29
Phu quân là người của hoàng đế, nhưng không hoàn toàn.
Chàng sẽ cãi nhau với hoàng đế làm trò, phản bội hoàng đế, kết giao với Tiêu Hằng.
Phu quân cũng không phải người của Tiêu Hằng, cũng sẽ bán đứng Tiêu Hằng mà làm việc cho hoàng đế.
Phu quân khéo léo, xoay sở giữa hai thế lực này, lâu dần, trở thành một phe trung lập không thiên vị ai. Thực ra, phu quân giống như một gián điệp, trong gián điệp có gián điệp.
Thật thật giả giả gây rối mắt, đôi khi ta cũng không nhìn rõ.
Nhưng ta có thể chắc chắn một điều, ta và phu quân, chúng ta đều là người của tiểu thư.
Sắc mặt ta ngày càng tệ, dường như đã sắp chết.
Ta kéo Tiêu Hằng, nài nỉ hắn kể chuyện hồi nhỏ cho ta nghe.
Cuối cùng ta thổ ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Tiêu Hằng nắm chặt tay ta, không biết có phải nghĩ đến Uyển Âm hay là quá muốn bù đắp lại mười mấy năm đã mất, nên đã bị dao động.
Chỉ là hoàng huynh đưa ra một điều kiện, binh quyền có thể giao nhưng người tiếp nhận phải là Trương Doãn Chi.
Hoàng đế nghe xong lập tức không đồng ý: “Đó là biểu muội phu của ngươi, ngươi vẫn giao cho người nhà của mình, chuyện này không có lợi cho Trẫm, Trẫm không đồng ý!”
Tiêu Hằng thản nhiên đáp: “Biểu muội phu cũng không tính là người nhà.”
“Bệ hạ thật là đa nghi.”
“Nếu đã vậy, sau khi A Lan chết, thần đệ không thể đảm bảo mình sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc khi quân phạm thượng đâu.”
Hoàng đế lạnh toát mồ hôi, vội nói: “Được.”
Dù sao Trương Doãn Chi cũng là văn quan, hổ phù trong tay hắn sẽ không gây nguy hiểm.
Hai người tính toán kỹ lưỡng, nhưng không biết rằng, Trương Doãn Chi đã hoàn toàn phát điên, bắt đầu ra tay.
Sau khi ta giải được độc, ba người lại một lần nữa đối đầu gay gắt.
Trương Doãn Chi từ chối giao quyền.
Vì Trương Doãn Chi một tay nắm giữ hổ phù, một tay nắm giữ triều chính, hoàng đế lại bắt đầu lo sợ chàng.
Cuối cùng hai người họ âm mưu hợp sức, đồng lòng chống lại Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng bị giam vào ngục.
30
Ta đi gặp Tiêu Hằng.
Thấy ta mặt không đổi sắc đứng trước mặt, hắn lộ vẻ mừng rỡ vì ta đã thoát chết:
“ Uyển Uyển, muội còn sống!”
“Hai lão già đó không lừa ta, không lừa ta.”
Như thể ta thật sự là người quan trọng nhất trong lòng hắn vậy.
Ta rút tay lại: “Điện hạ Tiêu Hằng, dân nữ tên là Lưu Lan.”
Tiêu Hằng tay dừng giữa không trung: “Uyển Uyển, muội nói gì vậy?”
Ta lại nói: “Điện hạ Tiêu Hằng, thực ra ngài luôn biết, luôn biết ta tên Lưu Lan.”
“Ngài tay mắt thông thiên, làm sao có thể không tra ra được sự thật năm đó?”
“Chỉ là ngài không chấp nhận, càng không chấp nhận rằng Uyển Âm thật sự đã chết dưới tay mình.”
“Vì vậy ngài đã đặt nỗi ân hận đối với Uyển Âm lên người ta, luôn tự lừa mình rằng ta chính là Uyển Âm… nhưng nghĩ lại thật là nực cười”
“Ngài có biết, ngày trước khi ngài tìm đến, Uyển Âm đã nói gì với ta không?”
Tiêu Hằng vẫn tự lừa mình: “Sao có thể? Bản vương làm sao có thể nhận nhầm muội muội mình? Uyển Âm, muội vẫn còn trách ta, trách ta năm đó nhận nhầm muội?”
“Ta sẽ bù đắp cho muội, để muội trở thành cô nương hạnh phúc nhất kinh thành, muội tha thứ cho hoàng huynh được không?”
Ta lặng lẽ lùi lại, bắt chước giọng Uyển Âm nói:
“Hoàng huynh, tại sao huynh không nhận ra muội? Tại sao lại đón người khác? Muội không phải con gái nông dân, muội là Uyển Âm! Muội đợi huynh ba năm, huynh nói sẽ giành công danh, lập sự nghiệp, không để muội phải giống như tam công chúa đi hòa thân, hoàng huynh, huynh đã quên rồi sao…”
“Hoàng huynh, muội sống sờ sờ đứng trước mặt huynh, tại sao huynh chỉ nhận tín vật mà không nhận muội? Tại sao huynh lại giết muội…”
Tiêu Hằng nắm chặt song sắt nhà lao, một tay ôm đầu, như bị ám ảnh, ngũ quan vặn vẹo, cuối cùng đau khổ co rúm trên đất, hai mắt chảy ra hai hàng lệ đục ngầu, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Uyển Âm… Uyển Âm…”
Ta hỏi cai ngục, hoàng huynh sẽ chịu hình phạt gì.
Cai ngục kính cẩn quỳ xuống trả lời: “Phu nhân, Tiêu Hằng có binh quyền quá lớn, lại nhiều lần uy hiếp bệ hạ, sáng mai sẽ bị đưa ra chợ, thi hành hình phạt lột da.”
Thực đúng là biết gán tội cho người khác mà.
Nhưng có ai quan tâm đến sự thật là gì đâu nhỉ?
Ta bình thản nói: “Được.”
Cuối cùng, ta nói thêm: “Ta sẽ không đi xem.”
31
Phu quân trao hổ phù cho ta.
Ta biết, phu quân muốn ta từ nay phải tự bảo vệ mình, phải trân trọng bản thân, đây là con bài cuối cùng huynh ấy để lại cho ta.
Thân hình huynh ấy ngày một gầy đi, nếu không dựa vào lòng hận thù mà sống, có lẽ huynh ấy đã không thể gắng gượng nổi.
Sáng sớm hôm sau, trong phủ vang lên tiếng hô hoảng loạn của gia nhân.
Phu quân đã ra đi.
Ta đứng ngoài linh đường, từ xa nhìn thấy phu quân quỳ ở đó, tay vẫn ôm bài vị của tiểu thư, huynh ấy ra đi trong yên bình, khóe miệng vẫn mỉm cười.
Chỉ là có chút lo lắng, lo rằng mình đi quá trễ, tiểu thư sẽ trách huynh ấy.
Vai huynh ấy khẽ cong xuống, vẫn là tư thế xin lỗi, đi gặp tiểu thư nhận lỗi.
Ta chỉ cảm thấy mắt mình nóng lên.
Tiểu thư sẽ không trách phu quân.
Rõ ràng khi tiểu thư còn sống, phu quân mặt mày hồng hào, thân hình cao lớn.
Nay, chỉ còn lại một bộ xương khô.
Ta chôn phu quân và tiểu thư cùng một chỗ.
Bao nhiêu năm qua, ta chưa từng mơ thấy tiểu thư.
Ta nghĩ, tiểu thư nhất định vẫn đang chờ trên cầu, chờ phu quân đến.
32
Ta rốt cuộc vẫn đi xem Tiêu Hằng chịu hình phạt lột da. Ta đứng nhìn từ xa, giấu mình trong đám đông.
Trong bọc hành lý, vẫn mang theo bài vị của tiểu thư và phu quân.
Cận vệ của phu quân đã đưa hổ phù vào hoàng cung.
Tiểu tỳ phía sau hỏi ta: 「Phu nhân, sau này người định đi đâu?」
Ta đáp: 「Thanh Châu.」
Quê của tiểu thư và phu quân, ở Thanh Châu.
(Hết)
Tác giả ký tên: Mặc Diệp Chi Lam