Ta dẫn Minh Nhi bước vào Thẩm phủ, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Đặc biệt là Thẩm Trường Phong, hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp, dường như vừa áy náy lại vừa có chút nhẹ nhõm.
Thẩm phủ trang hoàng lộng lẫy, khắp nơi treo đầy lụa đỏ. Trên bàn bày biện trà bánh đều là hàng cao cấp nhất, lễ vật xếp đầy trên bàn dài, chắc hẳn tiêu tốn không dưới vạn lượng bạc.
Khi ta gả vào Thẩm phủ, mọi thứ đều giản tiện, tất cả dựa vào sính lễ của ta để duy trì thể diện, Thẩm gia khi ấy chẳng tốn đến ngàn lượng.
Lần này vì là tứ hôn, e rằng họ đã vét sạch gia sản.
Cứ thế này, với chút bổng lộc ít ỏi của Thẩm Trường Phong và Dương Phạm Nhi, chắc chắn không thể duy trì lâu.
Thẩm Trường Phong đặt ly rượu kính khách xuống, bước về phía ta. Cằm hắn hơi nhấc lên, dáng vẻ cao ngạo: “Cũng biết quay lại sao? Về sau không được ghen tuông vớ vẩn như vậy nữa!”
Ta ngây người, không hiểu hắn đang diễn vở gì.
Thấy ta không đáp, hắn tiếp tục nói với vẻ không hài lòng:
“Nàng muốn mở y quán, ta vốn đã không đồng ý. Một nữ nhân trong nội trạch mà suốt ngày ra ngoài, chữa bệnh cho đủ hạng người linh tinh, thật không hợp lễ nghi. Y thuật của cha nàng chỉ ở mức tầm thường, nàng thì làm sao xứng đáng với danh xưng y giả?”
Lời nói của hắn vang vọng đầy tự đắc.
Ta nhếch môi cười lạnh, nhìn thẳng vào hắn:
“Thẩm công tử hiểu lầm rồi. Ta đến đây không phải để cầu hòa.”
Thẩm Trường Phong ngạc nhiên, nhíu mày:
“Chẳng lẽ nàng định tái giá? Với tính cách trầm lặng, tẻ nhạt của nàng, lại là một thê tử bị ruồng bỏ, ai sẽ thật lòng muốn cưới nàng?”
Hóa ra, trong lòng hắn, ta lại chẳng đáng giá đến vậy.
Khi cầu hôn, hắn từng khen ta đoan trang, hiền thục, xứng đáng là một thê tử tốt. Hắn từng thề rằng cưới được ta là phúc phận cả đời.
Khi bị triệu ra chiến trường, hắn thề sẽ dốc sức kiếm quân công để cầu hộ tâm liên, còn hứa sẽ lấy được cáo mệnh cho ta, bảo vệ ta chu toàn suốt đời.
“Giờ nàng đã hai mươi ba, không ai dám cưới nàng nữa. Trừ khi nàng muốn làm thiếp!
“Đã làm thiếp, tại sao không về làm thiếp của Thẩm gia?”
Sau lưng ta vang lên một giọng nói lạnh lùng:
“Từ thê thành thiếp, Thẩm phó tướng quả là oai phong lẫm liệt!”
Thẩm Trường Phong khó chịu nhíu mày, nhìn về phía sau ta. Khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc:
“Tướng… Tướng quân!”
Khâu Hạc Tuyết bước lên một bước, che ánh nắng gay gắt cho ta. Gương mặt anh tuấn của ngài ấy lúc này lộ rõ vẻ tức giận.
Ta ngây người, vừa rồi Thẩm Trường Phong gọi ngài ấy là gì? Tướng quân?
Thẩm Trường Phong giữ vẻ cung kính nhưng vẫn cố gắng giữ chút cứng cỏi:
“Tướng quân, ngài đã đến dự hôn lễ của thuộc hạ, thuộc hạ vô cùng cảm kích. Xin ngài đợi chút, để ta đuổi người phụ nữ này đi rồi sẽ tiếp chuyện cùng ngài.”
Ta khẽ nhướng mày.
Thẩm Trường Phong từng nói rằng vị tướng quân này chỉ dựa vào gia thế tốt, được người đời tâng bốc, giúp hắn xông pha chiến trường để củng cố địa vị.
Hắn chỉ tiếc mình xuất thân thấp kém, nếu có gia thế tốt và nhạc phụ quyền thế, hắn nhất định không phải chỉ là một phó tướng nhỏ bé!
Nhưng sự thật mà ta biết lại khác.
Tướng quân Trấn Bắc này từng bị thúc thúc đoạt tước, mười hai tuổi đã cùng mẫu thân rời khỏi phủ Vĩnh Xương hầu.
Không ai biết họ đã đi đâu.
Về sau, biên giới Mạc Bắc xuất hiện một thiếu niên thiên tài binh pháp, giỏi lấy ít địch nhiều, được đại tướng quân Hộ Quốc thu nhận dưới trướng.
Thiếu niên ấy sớm nổi danh nhưng luôn xông pha chiến trường, mỗi chiến công đều dành cho những huynh đệ đã cùng ngài ấy vào sinh ra tử.
Làm sao có thể là kẻ ăn bám gia thế như lời Thẩm Trường Phong?
Trước đó, ta chỉ đoán Khâu Hạc Tuyết là người trong doanh trại…
Khâu Hạc Tuyết nhàn nhạt lên tiếng:
“Không cần nhiều lời. Hôm nay ta đến là để lấy lại những gì thuộc về Lăng cô nương.”
Thẩm Trường Phong kinh hãi đến thất thố, tay run rẩy chỉ vào ta: “Hai người…!”
Biểu cảm như bắt gian tại trận của hắn khiến ta không khỏi thầm xấu hổ.
Khâu Hạc Tuyết quay đầu, nghiêm túc nhìn ta, ánh mắt như ánh nắng thu rọi thẳng vào người, ấm áp nhưng không chói chang, khiến hai má ta dần dần nóng bừng:
“Lăng cô nương, với cô nương, chúng ta chỉ vừa gặp lần đầu, nhưng Hạc Tuyết đã quen biết cô nương suốt năm năm.
‘Phong hỏa liên tam nguyệt, gia thư địch vạn kim’ (Khói lửa ba tháng, thư nhà đáng giá vạn vàng). Mỗi tháng ta đều nhặt được thư nhà cô nương để lại bên bếp lửa, hoặc y phục, giày dép cô nương tự tay may gửi đi.”
Những lời ngài ấy nói mang theo sức nặng như xé toạc không khí, làm lòng ta khẽ run.
“Ngày qua tháng lại, Khâu mỗ đã mắc tâm bệnh, liệu có thể làm phiền Lăng cô nương phá lệ chữa trị?”
Sắc mặt Thẩm Trường Phong tái mét, trong mắt ngập tràn tơ máu: “Tướng quân, ngài đã có mọi thứ, tại sao còn muốn đoạt thê tử của người khác?”
Hắn như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích, giọng nói đầy trách cứ.
Khâu Hạc Tuyết chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, đáp:
“Thẩm phó tướng chẳng phải đã bị Lăng cô nương bỏ rồi sao? Đâu còn gọi là thê tử nữa?”
Thẩm Trường Phong cắn chặt răng, ánh mắt tràn đầy mong đợi hướng về phía ta:
“Y Y, ta không tin nàng thật sự không còn chút tình cảm nào với ta!”
Ngày trước, chỉ cần Thẩm Trường Phong tỏ ra khẩn cầu, ta nhất định sẽ cắn răng đồng ý yêu cầu của hắn: tiền bạc, bí phương, hay lễ vật để biếu các đại nhân.
Nhưng giờ đây, ta chỉ mỉm cười nhạt nhẽo:
“Thẩm công tử, vốn dĩ ta định để lại chút thể diện cho ngươi. Nhưng vì ngươi đã gửi thiệp cưới đến, thì ta cũng không ngại làm ngươi khó xử.”
Khâu Hạc Tuyết ra hiệu, hơn chục binh sĩ đứng đợi bên ngoài lập tức ùa vào.
Các khách dự tiệc đã no nê, thay vì rời đi, lại tụ tập đông hơn để xem náo nhiệt.
Kho bạc chứa của hồi môn của ta giờ đây bị đổi khóa, lộn xộn đầy dấu vết lục lọi, những món đồ quý giá đều không cánh mà bay.
Thẩm Kiều giận dữ chỉ vào ta, hét lên:
“Ngươi muốn làm gì? Ca ta đã không cần ngươi nữa, ngươi lấy quyền gì động vào đồ trong nhà chúng ta? Mẫu thân nói không sai, ngươi chính là con sói mắt trắng không biết ơn!”
Ta cười khẩy. Không trách Thẩm Kiều luôn tự nhiên tiêu xài tiền của ta, còn thích cố ý làm khó ta.
Thì ra, trong mắt nàng ta, việc ta gả vào Thẩm gia là được một món hời lớn, tất cả tài sản của ta đều là của Thẩm gia.
“Thẩm Kiều, từ trong ra ngoài, toàn thân ngươi đều là ta mua. Không muốn trả lại hết thì tránh ra!”
Sắc mặt Thẩm Trường Phong rất khó coi, hắn gằn từng chữ: “Cứ để nàng dọn! Thẩm gia không thiếu chút đồ đó!”
Nhưng hắn không ngờ rằng, ngoài tám mươi mốt rương của hồi môn, binh sĩ còn theo danh sách dọn sạch mọi vật dụng trong phủ!
Từ giường, bàn ghế, bộ trà, bát đĩa, đến nồi niêu xoong chảo trong bếp.
Thậm chí cá vàng trong ao sen cũng bị vớt hết.
Khi ta bước ra khỏi cổng, sắc mặt Thẩm Trường Phong đã đen như than, hắn nghiến răng, gằn giọng:
“Lăng Y Y, nghĩ cho kỹ! Hôm nay bước chân ra khỏi viện này, từ nay về sau ngươi và ta không còn dây dưa gì nữa!”
Ta không đáp, chỉ chỉ vào cặp sư tử đá ở cổng, nhàn nhạt nói với người phía sau: “Còn quên một món lớn, mang theo luôn đi.”
Từ sau ngày ấy, các nữ quyến nhà họ Khâu thường xuyên đến y quán của ta, thậm chí còn đề nghị đầu tư chung. “Ai quy định rằng nữ nhân khám bệnh phải lén lút? Lăng muội tử của ta là người có lòng từ bi như Bồ Tát, ai dám nói một câu không hay, xem ta không xé rách miệng kẻ đó!”
Khi Hạnh Lâm Đường khai trương lại, trống giong cờ mở, người đến đông nghịt, không thấy điểm cuối.
Chúng ta mở hai ngày khám bệnh từ thiện, thuốc men đều phát miễn phí.
Nhưng Minh Nhi tinh ý phát hiện trong đám người, có một bà lão len lén vào nội đường, tay xách túi vải, không ngừng nhét các loại dược liệu quý vào túi.
Thậm chí, còn vơ luôn lễ vật trên bàn mấy ngày qua.
“Lưu nương tử, bà làm gì vậy?”
Bà lão bị bắt quả tang lại chẳng hề bối rối, mà còn ưỡn ngực, thản nhiên đáp:
“Đúng là chó cắn người không sủa, vừa rời khỏi chủ nhân đã học đòi làm mấy ả tiện nhân mà sinh sự rồi!”
Minh Nhi tức đến đỏ cả mắt, nhưng ai cũng biết bà ta thực ra đang chửi ta.
Ta cúi xuống nhặt túi vải trên đất lên, bên trong đầy ắp thuốc quý và các hộp quà.
Phần lớn đều là quà của Khâu Hạc Tuyết: lụa là gấm vóc, dược liệu trân quý, thậm chí dưới đáy còn có một chồng thư rất dày.
Đó là những lá thư ta từng gửi cho Thẩm Trường Phong, có lá bị cháy sém, dính cả vết thức ăn cũ.
Hắn từng nhặt từng lá thư từ đống tro tàn, cẩn thận vuốt phẳng và lau sạch, đọc kỹ từng chữ…
Ở đáy chồng thư, còn có một cuốn mạch án, bệnh tình phức tạp và đáng sợ, cuối mạch án là dòng chữ ký: “Lăng Thực Sơ”.
Đó là mạch án mà cha ta từng chẩn trị khi còn làm ngự y trong cung!
Con tim lạnh giá của ta như được nước ấm từng chút một làm tan chảy, ta mơ hồ hiểu được điều Khâu Hạc Tuyết muốn làm…
Hai mắt ta dần cay xè, từ lúc nào nước mắt đã rơi xuống.
Lưu nương tử thấy ta rơi lệ, càng tỏ vẻ hống hách:
“Giờ thì nhớ tới cái tốt của đại nhân nhà ta rồi phải không? Còn không mau thu xếp thuốc tốt mà mang về cho lão thái thái, để ngài ấy nói đỡ vài câu. Muốn quay lại Thẩm gia cũng không phải là không thể!”
Ta cười nhạt: “Ồ? Về Thẩm gia sao? Đó là ý của lão thái thái?”
“Đúng vậy! Thiếu phu nhân, chúng ta làm kẻ hầu người hạ vẫn thích ngươi hơn. Dù sao Dương Phạm Nhi cũng là con gái nhà nông, hầu hạ lão thái thái làm sao được thoải mái như ngươi? Lại còn đem hết tiền bạc mời đám lính uống rượu, giờ thì lấy đâu ra bạc để hiếu kính lão thái thái nữa…”
Ta cúi đầu suy ngẫm, quả nhiên bà bà cũ của ta cũng không phải bất công.
Ngày trước bà bệnh nặng, ta ngày đêm chăm sóc, nhân sâm nhung hươu đều dùng thay trà. Giờ đây, chút bổng lộc của Dương Phạm Nhi chắc chắn đã cạn kiệt, nàng ta lại đang mang thai, e rằng cũng bị bà ta hành hạ đến khổ sở.
Ta khẽ phất tay, ra lệnh cho Minh Nhi: “Báo quan đi.”