Vị hôn phu của ta bị hàm oan mà rơi vào lao Chiêu ngục, muốn ép ta phải gả cho kẻ khác.
Ta liền lập tức bán hết sản nghiệp, gom góp lộ phí, một đường lên kinh.
Chỉ để cầu kiến kẻ sát nhân như ma, lãnh khốc vô tình – Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Hách Chiêu.
Nhưng dù quỳ đến rách nát hai đầu gối, ta cũng chỉ nhận lại một câu:
“Trong Chiêu ngục không có người này, ngươi bị lừa rồi.”
Lúc ấy ta mới hay, cái gọi là “vào ngục” bất quá chỉ là lời dối gạt của vị hôn phu, hắn chẳng qua là không muốn cưới ta mà thôi.
Về sau, ta chấp nhận từ hôn.
Nhưng vị hôn phu kia lại hối hận, mắt đỏ hoe mà hỏi ta:
“Châu Châu, nàng thật sự không cần ta nữa sao?”
Một thanh Tú Xuân đao đặt ngang cổ hắn.
Hách Chiêu cười lạnh mà nói:
“Sao? Người của ta, ngươi cũng dám tranh đoạt?”