Ca ca lại cưới công chúa, và công chúa cũng đã mang thai.
Phụ thân đã giao lại binh quyền, chỉ giữ một chức vụ nhàn nhã ở Bộ Binh, ngày ngày câu cá thưởng trà cùng mẫu thân.
Người thân đều bình an, ta cũng không muốn chết.
Bà đỡ bỗng hét lên thất thanh:
“Giữ mẹ hay giữ con, hầu gia!”
Mẹ chồng ta, người luôn đối xử tốt với ta, lúc này hét lên:
“Giữ con! Vương bà tử, bà nhất định phải đảm bảo an toàn cho cháu trai ta!”
Ta cắn chặt chăn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, thân thể ta bây giờ như một khối thịt thối bị người ta giằng xé.
“Giữ mẹ!”
Sở Vân Hành đứng bật dậy, đẩy mẹ chồng ra ngoài, rút thanh kiếm treo trên tường, dí vào cổ bà đỡ, gầm gừ đe dọa:
“Nếu phu nhân của ta có mệnh hệ gì, ta sẽ giết cả nhà ngươi!”
Ta cắn môi, nước mắt rơi trong vô thức.
Rõ ràng hắn chỉ làm điều mà một phu quân nên làm, nhưng ta dường như không còn ghét hắn nhiều nữa.
Cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một cuộc liên hôn, điều ta mong đợi cũng chỉ là tôn trọng lẫn nhau.
Một lúc sau, trong phòng lại vang lên tiếng hét còn lớn hơn lúc nãy của bà tử:
“An toàn cả mẹ lẫn con! An toàn cả mẹ lẫn con!”
Vương bà tử reo lên:
“Hầu gia, ngài tới xem tiểu thế tử và tiểu tiểu thư!”
Sở Vân Hành vượt qua mọi người, bước đến bên cạnh chỗ ta nằm, đưa bàn tay đang run rẩy lên lau mồ hôi cho ta, nước mắt hắn rơi trên đôi môi khô khốc của ta.
“Không sinh nữa, ta không cho nàng sinh nữa, A Dao, ta sợ lắm.”
Ta vừa thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị nói chuyênn thì bỗng nhiên Hạm Đạm ném chiếc chậu đồng xuống, từ trong tay áo rút ra một con dao nhọn, lao thẳng về phía ta.
Ta hoảng sợ há miệng kêu, nhưng Sở Vân Hành đang bế con, hắn chỉ có thể dùng lưng để che chắn cho ta.
Con dao đâm xuyên qua phổi của hắn, xung quanh vang lên tiếng hét chói tai.
Hắn quay đầu tóm lấy Hạm Đạm, rồi vớ lấy thanh kiếm trên giường, đưa lên cổ nàng ta cứa một cái, dùng một kiếm kết thúc sinh mệnh nàng.
Chém chết Hạm Đạm xong thì hắn khụy xuống, ho ra máu, tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt ta:
“Không sao rồi… A Dao…”
Đôi mắt ta co lại, mùi máu tanh tràn ngập, ta run rẩy bật khóc:
“Thái y… thái y…”
Đừng chết… đừng chết, Sở Vân Hành.
Khi ta căm hận ngươi đến như vậy, ngươi vẫn sống khoẻ mạnh.
Giờ đây, ta cam lòng cùng ngươi làm một đôi phu thê kính trọng nhau, sao ngươi lại chết chứ?
12
Bảy năm sau khi Sở Vân Hành qua đời, cha chồng dâng sớ thỉnh phong tước vị cho con trai ta.
Nó là thế tử trẻ nhất trong triều đại này
Tước vị của nó không có bất kỳ mối đe dọa nào từ con cái của thiếp thất.
Hương Nguyệt không có con, nàng chỉ giỏi nấu ăn. Nàng thích ở lại chỗ ta trêu đùa bọn trẻ, nấu ăn cho chúng.
“Những lần hắn đến phòng ta, đều mang theo nỗi buồn phiền, cũng không động đến ta, hắn chỉ hỏi, phụ nữ sinh con có phải rất vất vả không.”
“Ta nói rất vất vả, hắn bảo sau này sẽ mời thái y tốt nhất cho người.”
“Ta nói, tỷ tỷ của người là Hoàng quý phi, tất nhiên sẽ có thái y tốt nhất.”
“Hắn lại nói, vậy hắn muốn ở bên cạnh người lúc sinh, để người nhìn hắn sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Nàng ngừng lại, nhìn ta đang thêu chiếc mũ hổ đầu cho con:
“Ta biết, người đã từng rất ghét hắn.”
Mũi kim đâm vào ngón tay ta, máu rỉ ra, nhưng ta không thấy đau.
Đúng vậy.
Ta đã từng rất ghét hắn.
Nhưng hắn đã chết.
Vì ta mà chết.
Ta bắt đầu dần quên đi những điều tồi tệ, thay vào đó nhớ lại những điều tốt đẹp của hắn.
Khi ta bị bỏng do thức ăn nóng, hắn sẽ vội vàng dùng tay đỡ lấy.
Khi ta nghén, hắn bỏ cả công vụ để về nhà xoa lưng cho ta, dù tay nghề không tốt, nhưng hắn còn đặc biệt vào cung học hỏi thái y.
Người khác trêu đùa hắn rằng, chẳng lẽ thiếp thất không bằng chính thê nữa rồi à? Hắn liền tức giận mắng họ, mắng xong lại mua cho ta nhiều thứ để bù đắp.
Hắn là một người tốt, biết cứu giúp người già, đối xử tử tế với hạ nhân. Chỉ là trước kia, hắn không yêu ta mà thôi.
Nhưng giờ thì sao?
Tại sao ta không thể khóc vì hắn được nữa rồi?
Không sao, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho con của chúng ta.
13
Khi cháu trai ta lên ngôi Hoàng đế, thì nhi tử của ta cũng đã có danh tiếng vang dội trong quân đội.
Nó hành quân đánh giặc không bao giờ thua trận, mọi người đều gọi nó là thiếu niên anh hùng.
Tiểu nữ nhi của ta lớn lên giống hệt ta năm xưa.
Ta đóng vai trò một người mẫu thân dạy dỗ nữ nhi của mình làm sao để nắm quyền quản gia trong hậu viện, cũng như cái cách mà mẫu thân ta đã từng dạy ta.
“Đứa trẻ ngốc, liên hôn giữa các thế gia, điều quan trọng không phải là tình cảm của phu quân, mà là quyền lực của con với tư cách là chủ mẫu.”
Nó dựa vào lòng ta, làm nũng.
Ta đã chọn lựa kỹ càng cho nó một lang quân vừa ý.
Vài năm sau, nhi tử của ta cũng đã lập gia đình.
Chẳng mấy chốc, ta trở thành lão thái quân của Hầu phủ, mọi người đều đến kính trọng ta.
Ta sống bình yên, vui vẻ chăm sóc cháu chắt, chơi bài lá cùng các tỷ muội khác.
Đã rất nhiều năm ta không còn nghĩ đến Sở Vân Hành nữa. Mỗi ngày trôi qua, ta đều rất vui vẻ.
Nhưng đêm đó, ta đã mơ thấy Sở Vân Hành.
Ta rất bình thản ngồi kể cho hắn nghe về hai đứa con của chúng ta, rằng chúng ngoan ngoãn, hiểu chuyện và xuất sắc ra sao.
Hắn ngồi dưới chân ta, chăm chú lắng nghe suốt đêm.
Đến khi trời sáng, hắn phủi bụi trên người đứng dậy:
“Ta đã tích công đức ba mươi năm dưới đó, mới có thể lên đây gặp nàng một lần, thấy nàng sống tốt như vậy, ta mãn nguyện rồi.”
Ta lạnh nhạt đáp:
“Ồ, vậy ngươi mau đi đầu thai đi.”
Hắn cười dịu dàng, mặt mày thanh tú:
“A Dao, ta có thể đợi nàng cùng đi đầu thai, kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng.”
Ta bĩu môi đầy chán ghét:
“Không thèm, ta đâu có thích tên khốn kiếp Sở Vân Hành nhà ngươi đâu!”
Hắn cười nhẹ:
“Ta biết mà, A Dao, vậy ta đi trước nhé!”
End