8
Việc đầu tiên ta làm sau khi lấy lại quyền quản gia là phục hồi chức vụ của Chu ma ma.
“Người là quản sự có tài năng, nếu chỉ quản lý nhà bếp thôi thì thật sự là phí hoài. Sau này mong ma ma hãy giúp ta nhiều hơn.”
Chu ma ma rơi lệ vì xúc động:
“Lão nô sẽ nghe theo phu nhân.”
Lần đó Hạm Đạm gây chuyện náo loạn gà bay chó sủa mà khiến bà ấy bị lạnh nhạt trong Hầu phủ.
Mẫu thân lại đang bị bệnh, không thể đứng ra bảo vệ bà ấy. Bà ấy cũng không có nơi nào khác để kêu cứu, gần như đã bước vào cửa tử.
Lúc người ta thêm dầu vào lửa thì sẽ không ai nhớ đến, nhưng khi ta đưa tay ra giúp đỡ, bà ấy chắc chắn sẽ khắc ghi ân tình của ta.
Những tháng ngày chịu nhục đủ để bà ấy hiểu rằng Hầu phủ đã thay đổi. Chỉ khi tìm một chủ nhân mới, bà ấy mới có thể sống tiếp như một con người.
Bà ấy là người thông minh, biết phải làm gì để trở thành một con dao sắc bén trong tay ta.
Ta có tốt thì bà ấy cũng sẽ tốt.
Ta đưa cho bà ấy một khoản bạc lớn, rồi ban đêm cho bà ấy đi ghi chép kích thước của hạ nhân:
“Hãy may ba bộ quần áo mùa đông, năm nay trời rất lạnh, ta sẽ trả tiền cho một bộ từ hồi môn của mình.”
Đây chính là cách để tạo ân tình. Người ta chỉ khi nhận được lòng tốt của ngươi mới nhớ đến ân huệ của ngươi.
Có Hạm Đạm làm đối lập, việc quản lý Hầu phủ trở nên quá dễ dàng. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, tiếng tăm của ta đã vang xa.
Những bà vú và người hầu trong phủ thường phải ra ngoài mua sắm hàng ngày, khi trò chuyện với người hầu nhà khác, ai nấy đều không ngớt lời khen ngợi ta.
Cứ thế, danh tiếng hiền đức của ta lan rộng khắp kinh thành.
Ai ngờ Hạm Đạm vì ôm hận trong lòng, lại cố ý tung tin ra ngoài rằng ta và Sở Vân Hành chưa từng viên phòng. Nàng ta muốn khiến ta mất mặt, không có chỗ dung thân, làm cho danh dự của ta tan tành.
Ta chẳng để tâm, ngược lại, mỗi ngày ta đều cho người mang canh đến cho Sở Vân Hành.
Hạm Đạm không ngừng quá đáng, còn bỏ ra nhiều bạc để lan truyền lời đồn khắp nơi, khiến cho người ngoài ngày càng chế giễu ta.
Đến ngày thứ bảy, Sở Vân Hành không thể nhịn được nữa mà quay về phủ. Nhưng không phải vì những lời đồn, mà là vì chuyện đưa bát canh.
Chàng có phần ngại ngùng, nói với ta:
“A Dao, nhà bếp có thay người nấu không?”
Ta bối rối đáp:
“Không mà.”
Chàng tiếp lời:
“Ồ, gần đây canh hơi mặn.”
Sắc mặt ta tái nhợt, chỉ yếu ớt đáp:
“Thiếp biết rồi, phu quân. Thiếp sẽ dặn lại nhà bếp.”
Bà vú nhịn không được mà nói:
“Hầu gia, những ngày gần đây, canh đều do đích thân phu nhân nấu. Ngài xem đôi tay của phu nhân, đều bị phỏng cả rồi.”
Ta vội rút tay về, quở trách:
“Ma ma nói bậy bạ gì đó!”
Sở Vân Hành nắm lấy tay ta, ngực phập phồng, giận dữ nói:
“Nàng còn không thừa nhận ư? Nàng nhìn tay mình xem! Đã phỏng đến mức nào rồi!”
Ta đỏ hoe mắt:
“Xin lỗi phu quân, chuyện nhỏ này thiếp cũng làm không tốt.”
Chàng mím chặt môi, không nói thêm lời nào. Chàng cho người mang thuốc mỡ tới và tự tay bôi thuốc cho ta.
“Sau này đừng ngốc nghếch như thế nữa, làm gì cũng phải nói, biết không?”
Ta cười qua làn nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu, làm ra vẻ như một cô gái nhỏ bé ngoan ngoãn:
“Vâng, phu quân!”
Ánh mắt chàng tràn ngập tình cảm, không kìm lòng được mà vuốt tóc ta. Bên ngoài có người tới báo, nói rằng mẫu thân mời chàng qua.
Sau khi chàng rời đi, ta khó chịu lau sạch chỗ chàng vừa chạm vào.
Những lời đồn đãi bên ngoài là ta cố ý cho người truyền đến tai mẹ chồng. Bà vốn là người trọng thể diện, không thể chịu nổi sự nhục nhã này.
Từ sau khi bước ra từ viện của mẹ chồng, Sở Vân Hành liền đi đến viện của Hạm Đạm, trách mắng nàng ta một trận, còn làm vỡ rất nhiều đồ.
Khi bước ra, trên cổ và mặt chàng đã có thêm vài vết cào xước.
Đây là lần đầu tiên chàng giam lỏng Hạm Đạm, không có lệnh của chàng, nàng ta không được bước ra khỏi viện.
Thực ra, Sở Vân Hành đã biết những lỗi lầm mà Hạm Đạm đã phạm phải trước đây, nhưng khi đó, chàng yêu nàng ta, nên luôn dung túng và bỏ qua những uất ức mà người khác phải chịu.
Nhưng giờ thì sao?
Tại sao chàng lại bắt đầu quan tâm?
Sở Vân Hành, phải chăng chàng đã bắt đầu thích ta rồi?
9
Tối hôm đó, ta uống thuốc an thai mà Lục Y đã chuẩn bị cho ta, lặng lẽ chờ đợi Sở Vân Hành đến.
Quả nhiên, chàng gõ cửa phòng ta.
Khi lúc tình cảm dâng trào, chàng lại bật khóc nức nở.
Chàng nghẹn ngào nói lời xin lỗi bên tai ta:
“Nàng là con gái nhà danh giá, lấy ta là ta trèo cao. Là ta… là ta trước đây không tốt, đã khiến nàng chịu nhiều lạnh nhạt và uất ức. Từ nay về sau, ta chỉ đối xử tốt với nàng, giống như cách nàng đã đối xử với ta.”
Ta thờ ơ hôn lên môi chàng, rồi bảo chàng im lặng.
Nếu chàng thật sự muốn tốt với ta, thì hãy mau chóng để ta có con, rồi sớm chết đi, để con ta thừa kế tước vị.
Đó mới là điều tốt nhất cho ta.
10
Quả nhiên, thuốc của Lục Y rất hiệu nghiệm, chỉ sau đêm đó, ta đã mang thai.
Khi đã có thai, ta triệu kiến Hương Nguyệt đến phòng mình nói chuyện:
“Ta hiện giờ đã có thai. Nếu Hạm Đạm được phục sủng, ta là chính thất thì sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng ngươi thì sao?”
“Đã ở trong cuộc, thì không thể không tranh. Có một đứa con luôn là tốt, dù chỉ là một đứa con gái.”
Nàng ta ngước đôi mắt đẹp lên, ánh sáng lạnh lẽo làm ướt đôi mắt, nàng ta cúi đầu lạy ta:
“Ta đã hiểu, phu nhân.”
Dạo gần đây, Sở Vân Hành tan triều sớm, ngày nào cũng mang rất nhiều đồ về cho ta.
Hắn thích áp tai vào bụng ta, lắng nghe tiếng động bên trong.
Ta mỉm cười hỏi:
“Giờ ta đã có thai, không thể hầu hạ ngươi, cớ sao ngươi không chịu sang chỗ Hương Nguyệt?”
Hắn có vẻ không vui, đáp:
“Các phu nhân khác đều tìm cách giữ phu quân lại trong phòng, sao nàng cứ muốn đuổi ta đi?”
Ta bật cười:
“Ta không muốn làm kẻ ghen tuông như những người khác.”
Hắn hừ nhẹ: “Phu nhân của Trương Ngự Sử còn dám cầm dao ép hắn đuổi thiếp thất đi kia kìa! Đó mới là phu nhân tốt.”
Ta không nhịn được cười, chẳng lẽ đầu hắn hỏng rồi sao?
“Phu quân cho rằng như vậy là tốt ư?!”
“Phải, phu nhân yêu phu quân mới làm thế!”
“Vậy nếu ta đuổi Hạm Đạm đi thì sao?”
Đây là lần đầu tiên ta thẳng thắn nhắc đến Hạm Đạm trước mặt Sở Vân Hành.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, mong tìm được chút do dự hoặc hổ thẹn, nhưng bất ngờ thay, hắn lại vui vẻ nhìn ta:
“Ta đã dự định đưa Hạm Đạm về quê ở Lăng Thành rồi. Nàng ta không kính trà cho nàng, vậy không thể coi là thiếp thất của ta. Nàng ta từng cứu mạng ta, ta sẽ cho nàng ta nhiều của hồi môn để nàng ta có thể lấy được người tốt.”
Nụ cười trên môi ta gần như tắt hẳn, chỉ còn lại chút nhếch mép theo thói quen:
“Nàng ta từng có thai với phu quân, nam nhân nào dám lấy nàng ta nữa?”
“Ở Lăng Thành chúng ta cũng có nhà, có thể đưa nàng ta về đó dưỡng lão. Nếu nnàng ta không muốn tái giá, ta nuôi nàng suốt đời, chỉ cần nàng ta không xuất hiện trước mặt chúng ta là được.”
Ta im lặng một lúc, không thốt nên lời:
“Tất cả đều tốt.”
Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt sáng ngời, cười rạng rỡ:
“Ta còn định đưa cả Hương Nguyệt đi cùng, sau này trong phủ chỉ còn lại ta và nàng, A Dao. Có nàng là đủ rồi.”
“Những chuyện trước đây ta làm nàng tổn thương, từ nay ta sẽ bù đắp dần cho nàng.”
Khi ở chỗ hắn không nhìn thấy, ta âm thầm cau mày.
Có lẽ đầu óc hắn thực sự hỏng rồi.
Hắn cũng hoàn toàn không hiểu Hạm Đạm. Nàng ta sao có thể dễ dàng bỏ đi như thế?
11
Ta đã nghĩ đến rất nhiều cách Hạm Đạm có thể làm, nhưng không ngờ lại xảy ra thế này.
Ngày ta sinh con, vì là sinh đôi nên khó sinh.
Sở Vân Hành gác lại công việc, ở ngoài phòng sinh chờ đợi.
Ta kêu thét đau đớn, hắn đẩy bà đỡ và y nữ ra, chạy vào, vừa khóc vừa rơi mũi dãi tèm lem, trông vô cùng thảm hại.
Hắn nắm chặt tay ta, hơi thở đứt quãng:
“Nàng nhìn ta thì sẽ không đau nữa.”
Hắn cũng đúng là giỏi dối trá lừa gạt, ta vừa đau vừa muốn cười.
Thật là, ta nào có thích hắn, làm sao có thể nhìn hắn mà không đau được?
Ta nhắm mắt, trong lòng thầm cầu nguyện, ta nhất định phải bình an. Ta vẫn còn chờ những ngày thăng quan phát tài, rồi ngày phu quân mất sớm nữa.
Hoàng tử của tỷ tỷ ta đã được phong Thái tử rồi.