Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI TRƯỚC TA LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC Chương 7 ĐỜI TRƯỚC TA LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Chương 7 ĐỜI TRƯỚC TA LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

10:06 chiều – 22/08/2024

Nhớ lại ánh mắt lảng tránh của em ấy khi gặp ta trước đây, trong khoảnh khắc đó, ta đã hiểu ra tất cả. Tại sao Lăng Viễn lại ân sủng Giang Lưu nhưng không yêu? Tại sao Giang Lưu mỗi lần nghe tin tức của hoàng thượng đều lộ vẻ lo âu? Tại sao em ấy sống trong cảnh giàu sang nhưng luôn bất mãn? Đứa con trong bụng Giang Lưu có lẽ không phải là của hoàng thượng. Có lẽ Lăng Viễn nhận Giang Lưu vào cung chỉ để làm con tin, buộc cửu vương gia giao lại binh quyền.

 

“Vương gia, đừng nóng giận. Hoàng thượng làm vậy là để bảo vệ dòng máu hoàng tộc. Nếu không, với thân phận thấp kém của Giang Lưu Nhi, sẽ bị kẻ xấu hãm hại, chúng ta không thể điều tra ra. “

“Bản cung và hoàng thượng đều đối xử tốt với em ấy, chưa từng ép buộc em  ấy làm điều không thích. Vương gia thay vì giận dữ, tại sao không trực tiếp hỏi em ấy?”

Ta Cố gắng xoa dịu, nhưng lưỡi dao trên cổ ta càng chặt hơn. “Ngươi nói xem, hoàng huynh sẽ chọn ngươi hay ngai vàng?”

Hắn thở hổn hển bên tai ta, kéo ta về đại điện.

Mọi người trong điện thấy cảnh này đều hoảng sợ. Lăng Viễn đứng bật dậy: “Cửu đệ, có gì thì từ từ nói, sao phải dùng đến dao kiếm?”

Cửu vương gia cười nói: “Hoàng huynh, nếu phải chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, huynh chọn cái nào?”

Lăng Viễn bình tĩnh nói: “Ngươi thả nàng ra, ngươi muốn gì trẫm cũng đồng ý.”

Cửu vương gia nói: “Thần đệ xin hoàng thượng giao lại ngọc tỷ.” \

Mọi người trong điện đều kinh hãi, ta nghe thấy giọng Lăng Viễn: “Được.”

Ta đau đớn nhìn hắn, lòng như lửa đốt. Hắn đúng là ngốc mà, sao lại vì ta mà từ bỏ ngai vàng?

Ta cũng là con dân Đại Tề, nếu phải chọn sống hay để nghịch tặc lên ngôi, ta thà chết còn hơn.

Thấy Lăng Viễn định đứng dậy, ta quyết tâm định đâm vào dao để tự sát. Nhưng ngay khi lưỡi dao cắt vào cổ ta, ta nghe thấy giọng nói rõ ràng: “Thả nàng ra.”

Nhìn lên, thấy Giang Lưu Nhi không biết từ khi nào đã rút trâm cài, dí vào cổ, bước chậm rãi đến:

“Vương gia, thiên hạ thái bình quan trọng hơn ngài. Ngoài điện đã có cấm vệ quân phục kích, ngài không thoát được đâu, cũng không làm hoàng thượng được. Ta đã xin hoàng thượng,

nếu ngài giao binh phù, hoàng thượng sẽ cho ngài và ta con đường sống. Dù đi đâu, ta cũng theo ngài.”

Cửu vương gia nhìn quanh, thấy ngoài cửa có bóng đen. Dao trong tay hắn ta hơi lỏng ra.

“Ngừng tay đi, tỷ ấy là ân nhân của thiếp. Nếu tỷ ấy tổn hại, ta cũng sẽ không sống tiếp được. Nếu tiếp tục sẽ làm hại người vô tội. Không cần đổ máu, chúng ta hãy đi cùng nhau, mang con chúng ta đến nơi yên bình mà sống có được không.” Giang Lưu Nhi nói khiến ta cảm động không ngừng.

 

Cửu vương gia nhìn quanh rồi thả dao, ngồi xuống đất, hắn lập tức bị cấm vệ quân bao vây.

Lăng Viễn vội vàng băng bó vết thương cho ta.

Nhìn Giang Lưu Nhi đứng bên cạnh cửu vương gia, rút trâm cài, mỉm cười nhẹ nhõm với ta.

Giang Lưu rời đi, cùng cửu vương gia giao binh quyền, rời khỏi kinh thành.

Lăng Viễn tuyên bố đêm đó có thích khách, cửu vương gia và Giang Lưu Nhi đã chết khi chống  lại thích khách, giữ danh dự cho họ.

Giờ họ như dân thường, tự do tự tại.

Vết thương của ta hồi phục chậm, Lăng Viễn miễn cho ta thỉnh an, ngày ba lần đến thăm ta, nói nhiều, bảo ta mau khỏe để làm hoàng hậu.

Nhưng Lưu thái y bận cưới vợ, thường cáo bệnh, ta đành nhờ người khác.

Ta không biết Giang Lưu Nhi đi đâu, nhưng mỗi dịp lễ, ta đều nhận được một món quà nhỏ từ đâu đó gửi đến, lúc là ngọc hòa điền, lúc là thảo dược quý. Ta biết đó là Giang Lưu Nhi báo tin bình an.

 

Ta thường nhớ về em ấy, biết rằng em ấy sẽ sống tốt dù ở đâu. Còn ta, ta cũng sống tốt không kém.

Có thể ta không thông minh, dũng cảm như em ấy, nhưng ta chấp nhận thiếu sót của mình, đối xử tốt với mọi người và bản thân.

 

Nếu Lăng Viễn không còn yêu ta, ta cũng sẽ không trách hắn hay ai khác, mà sống tốt cuộc đời mình.  Dù sao, cuộc sống của ta còn nhiều người và việc thú vị.

Nhưng Lăng Viễn nghe ta nói vậy thì không vui, bảo ta nghĩ lung tung, đến đại lễ sắc phong vẫn lo những chuyện vặt vãnh.

Hắn cười, đội mũ cho ta: “Dương Dương không tin trẫm cũng không sao, trẫm còn cả đời để chứng minh.”

Trong hương thơm nhàn nhạt của lư hương, hình bóng chúng ta hiện lên. Ta tưởng tượng đến khi già, chúng ta cùng tóc bạc, nghĩ đến nếp nhăn mà không nhịn được cười, ôm hắn:

“Thần thiếp tin ngài lần này, lần này hoàng thượng đừng làm thần thiếp thất vọng.”

 

— Hết—-