Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI TRƯỚC TA LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC Chương 6 ĐỜI TRƯỚC TA LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Chương 6 ĐỜI TRƯỚC TA LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

10:07 chiều – 22/08/2024

Suốt buổi sáng, ta bận rộn quanh hắn, lúc thì pha trà, lúc thì đấm lưng. Sau đó hắn bảo ta giúp hắn ngủ trưa, ta nghĩ hắn ngủ rồi ta có thể đi.

Nhưng hắn không yên, cứ xoay người mãi, cuối cùng ngủ, ta định rời đi, thì phát hiện tay hắn nắm góc áo ta.

Ta cúi xuống rút áo ra, nhưng hắn lại càng nắm chặt hơn, ta mạnh tay kéo, tay hắn lại đột nhiên

buông ra, ta mất thăng bằng ngã vào lòng hắn.

 

Hắn mở mắt cười: “Nàng tự mình lao vào lòng trẫm.”

 

Hắn kéo ta vào lòng, ta đẩy ra. “Hoàng thượng đùa giỡn thần thiếp suốt buổi sáng để làm gì?”

Hắn nắm tay ta không cho đi, lo lắng nói: “Lâu rồi không gặp…Lẽ nào nàng không nghĩ đến trẫm chút nào sao?”

Ta tức đến mức nước mắt chực rơi. Ta nghĩ đến những đêm mất ngủ vì nhớ hắn, rồi hắn lại nói ta là nhỏ mọn. Khi ta rộng lượng, hắn lại phàn nàn rằng ta không nghĩ đến hắn.

Lẽ nào trong cung này, nữ nhân nào cũng đều phải xoay quanh hắn sao?

“Thần thiếp hàng ngày đều cầu nguyện cho hoàng thượng bình an, nhưng hoàng thượng có cả thiên hạ, thần thiếp không dám làm phiền.”

Vừa nói, ta vừa Cố rút tay ra. Hắn càng nắm chặt, ta càng mạnh tay hơn, kết quả khi ta rút tay ra, vòng tay đập vào khung giường, vỡ tan tành.

Chiếc vòng tay đó là hoàng hậu ban cho ta, vừa đẹp vừa thơm, ta đeo hàng ngày. Nhưng lúc này ta chỉ cảm thấy đau lòng, vội vàng chạy ra khỏi điện, suýt đụng phải Tiểu Lý Tử đang chạy tới.

Ta gật đầu chào ông ta rồi vội vàng rời đi. Khi rời khỏi, ta nghe thấy ông ấy nhỏ giọng than thở, “Trời ơi, phải dịu dàng hơn mới được mà…”

 

Về cung, ta tức giận khóc cả buổi.

 

Sau đó nghe nói có nhiều thái y được triệu tới Dưỡng Tâm Điện, ta hơi lo lắng, liệu ta có làm Lăng Viễn bị thương không. Nhưng nghĩ đến hắn làm ta tức giận, ta lại không muốn bận tâm.

 

Đêm đó ta ngủ sớm, sáng hôm sau mới biết đã xảy ra chuyện lớn. Hoàng thượng đã đến Cảnh Nhân Cung điều tra hoàng hậu, phát hiện hoàng hậu hại chết hoàng tử, chứng cứ rõ ràng, và chuyện này liên quan đến ta.

Hoàng thượng đã đến chỗ thái hậu, gọi ta đến cùng nghe.

Ta vội vàng thu xếp rồi đi. Đến Từ Ninh Cung, thấy mọi người đã đến gần đủ, hoàng hậu bị trói, tóc tai bù xù, quỳ giữa sảnh, xung quanh mấy cung nữ khóc nức nở.

Nhìn kỹ, ta thấy chiếc vòng tay vỡ của mình nằm trên bàn, bên cạnh là vài viên thuốc nhỏ màu đen.

Thái y nói hoàng hậu đã đặt những viên xạ hương đặc chế vào vòng tay, là nguyên nhân gâysảy thai của ta.

 

Ta kinh ngạc nhìn hoàng hậu, mặt nàng ấy trông buồn bã, nhận tội mà không phản kháng.

Hoàng thượng ra lệnh đưa bà ấy đi điều tra thêm, nhưng rõ ràng việc phế hậu đã được quyết định.

Biến Cố này khiến ta khó lòng chấp nhận.

Lăng Viễn gọi ta đến gần, bảo ta tạm thời thay mặt quản lý lục cung.

Ta lo lắng nhận lời, định lui xuống thì hắn gọi lại, nắm lấy tay ta trước mặt mọi người.

“Nàng xin lỗi ta đi.”

Mặt ta đỏ bừng, không hiểu. “Xin lỗi gì?”

 

“Nàng đã oan uổng trẫm, xin lỗi đi.”

Ta nhìn thái hậu đang mỉm cười, chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống đất.

“Thần thiếp không nên oan uổng hoàng thượng, thần thiếp sai rồi.”

“Sau này thì sao?”

“Sau này thần thiếp sẽ hầu hạ hoàng thượng, không nghi ngờ vô cớ nữa.”

Xung quanh có tiếng cười khúc khích, ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy, chỉ muốn kết thúc nhanh chóng. Nhưng Lăng Viễn không tha:

“Nàng thề đi.”

Sau khi mọi việc xong xuôi, Lăng Viễn và thái hậu rời đi, ta ngồi ở vị trí chủ tọa mà vẫn chưa quen, cũng không biết nói gì.

Ta thấy mọi người Cố nén cười, nói:

“Mọi người hãy hòa thuận, không có việc gì thì giải tán đi.”

Rồi ta rời đi, vừa ra ngoài thì nghe tiếng cười vang lên. Hình ảnh một quý phi uy nghiêm giờ đây không còn phù hợp với ta nữa.

 

Sau đó, Lăng Viễn lại trở lại như trước, thường xuyên đến thăm ta.

Sau khi hoàng hậu bị phế, mọi tội lỗi của nàng ta được làm rõ.

 

Để tránh bị xử lý, nàng ta đã tự sát trong cung của mình.

Ta khuyên Lăng Viễn lo hậu sự cho nàng ta như hoàng hậu, giữ danh dự sau khi chết.

 

Dù ghét Hoàng hậu, những ta cũng hiểu hành động của nàng ấy, nàng ấy quá yêu một người không yêu mình. Ta cũng từng mắc sai lầm như vậy, nên ngoài căm hận, ta còn thương cảm.

 

Hoàng thượng không cho phép cha ta từ chức, bàn với ta rằng việc đột ngột cho cha về quê sẽ khiến ông buồn, nên trước mắt cho ông một chức nhàn rỗi, đợi đến lúc thích hợp sẽ cho về quê.

Ta không ngờ ông ấy lại đồng ý, sau đó cha ta rất biết ơn.

 

Nghe nói sau khi trả lại binh quyền, cha sống khiêm tốn, không gây sự gì nữa.

Chỉ là vị trí hoàng hậu vẫn để trống, ta không biết Lăng Viễn định làm gì.

Từ khi Giang Lưu Nhi được phong làm quý nhân, hoàng thượng ít quan tâm đến em ấy. Dường như chỉ muốn tạo điều kiện cho em ấy an tâm dưỡng thai.

Khi ta quản lý hậu cung, ta đã thay đổi một số quy tắc, đối xử hòa nhã với mọi người, mọi người cũng kính trọng ta, hậu cung yên ổn.

Nhưng Giang Lưu Nhi thì ngày càng gầy yếu, thường xuyên cáo bệnh không thỉnh an. Có lần ta gặp em ấy, thấy em ấy như một con rối gỗ, thần sắc đờ đẫn.

Ta gọi em ấy vào phòng hỏi chuyện, em ấy cười mà nước mắt rơi, lắc đầu nói: “Tỷ tỷ đừnghỏi, biết càng ít càng tốt.”

Ta lo lắng muốn nói về kiếp trước, nhưng thấy mọi chuyện đã khác, đành ôm em ấy an ủi, khuyên em ấy đừng khóc sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.

Tháng Năm, nghe tin cửu vương gia thắng trận trở về, nhưng Lăng Viễn lại lo lắng. Dù không nói ra, nhưng hắn thường mơ ác mộng.

Cửu vương gia nắm giữ binh quyền, lần này về kinh không trao binh phù ngay mà đi khắp nơi ca ngợi công lao, dường như có ý đồ khác. Ta biết hắn lo lắng nhưng không giúp được gì, bèn làm túi thơm cho hắn, hắn rất vui, ôm ta ngủ ngon.

Tết Đoan Ngọ có tiệc cung đình, Giang Lưu Nhi đã mang thai tám tháng, ta muốn emm ấy nghỉ ngơi nhưng hoàng thượng  nhất quyết muốn emm ấy dự tiệc.

 

Ta chú ý chăm sóc em ấy nên cũng không ăn uống gì được.

Không biết có phải do ta tưởng tượng không, nhưng ánh mắt cửu vương gia luôn nhìn về phía này.

Giữa tiệc, ta ra ngoài thay y phục, trời đã tối hẳn. Khi ta đi qua ngự hoa viên, lòng đầy bất an, kéo tay Tiểu Liên đi nhanh.

Không ngờ qua giả sơn, một bóng người chặn đường.

Thấy rõ người đó, ta chưa kịp kêu lên thì đã cảm thấy cổ lạnh ngắt.

Ta cúi nhìn, thấy một lưỡi dao đặt lên cổ.

 

“Là ngươi đúng không? Chính ngươi đã đưa Giang Lưu Nhi đến bên cạnh hoàng thượng.”

Nhìn gương mặt đầy vẻ âm u của Cửu vương gia, ta nghĩ đến sự lo lắng của Giang Lưu Nhi sau lần gặp gỡ, lại nghĩ đến cơn giận không rõ ràng trong mắt hoàng thượng khi nhìn Giang Lưu Nhi.