Giang Sương là người mà cha ta đã sắp xếp làm thế thân cho ta để cản tai họa.
Vì thế, nàng ta được sống cùng ăn cùng với ta, được đối xử như nhị tiểu thư của Hầu phủ mà nuôi dạy trưởng thành.
Nàng ta biết cách lấy lòng tổ mẫu, được cha yêu thương, thậm chí còn tình ý sâu đậm với vị hôn phu của ta.
Cho đến khi nàng ta xúi giục Phí Dục đẩy ta vào biển lửa, ta mới nhận ra, hóa ra nàng ta chính là con gái ngoài giá thú mà cha yêu thương nhất, còn người thực sự bị dùng để cản tai họa từ đầu đến cuối chính là ta.
Ta bị thiêu thành thi thể cháy đen, còn nàng ta thay thế vị trí của ta, trở thành đại tiểu thư của Hầu phủ, thừa hưởng của hồi môn của nương ta và gả vào Quốc Công phủ.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày nàng ta được đưa vào Hầu phủ.
Nàng ta rụt rè đứng trước mặt ta, nắm lấy tay ta và nói: “Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, Nguyệt Nguyệt.”