7
Người đầu tiên gặp rắc rối là tổ mẫu.
Ngoài việc giảm bớt khẩu phần ăn, mỗi ngày bát cháo tổ yến của bà ta cũng bị cắt bỏ.
Chỉ sau vài ngày, tổ mẫu đã bắt đầu rên rỉ, nói chỗ này không thoải mái, chỗ kia không dễ chịu.
Hiếu thuận là trên hết, cha không còn cách nào khác, đành phải cắt bớt khẩu phần của mình để thêm lại bát cháo tổ yến cho tổ mẫu.
Tiếp đến là thiếp của cha, nương của Giang Sương.
Mặc dù ta chưa từng gặp bà ta, nhưng chắc hẳn kiếp trước bà ta đã thành công bước chân vào Hầu phủ và trở thành người quản lý gia đình rồi.
Bà ta được cha nuôi dưỡng bên ngoài, có một đám người hầu hạ, tiền lương của họ đều do cha tự chi trả.
Chưa kể đến việc bà ta tự hào về xuất thân thư hương của mình, muốn dùng nghiên tốt, bút cũng phải là loại cao cấp, còn phải mua thêm đồ trang nhã để trang trí nhà cửa.
Chi phí không hề nhỏ.
Trước kia cha có thể thoải mái rút tiền từ sổ sách, nên không quan tâm đến những chuyện chi tiêu nhỏ nhặt này, còn cảm thấy người thiếp này rất hợp gu với ông ta, hai người chung sống hòa thuận.
Bây giờ, thiếp của ông ta liên tục kêu không có tiền, thiếu thốn tiền bạc, ngay lập tức trở nên khó ưa.
“Nghe nói lão gia đập vỡ chén trà, phất tay áo bỏ đi. Thiếp của ông ta khóc suốt một ngày một đêm, nhưng lão gia cũng không quay lại.”
Ta nhếch miệng cười khẩy.
“Đương nhiên rồi. Trước kia họ sống sung sướng, hút máu chúng ta, nên mới tốt đẹp như thế. Bây giờ, để xem họ tranh giành nhau vì tiền bạc.”
Vân ma ma cũng cười theo ta.
“Đúng rồi, Giang Sương không có động tĩnh gì sao?”
Vân ma ma lắc đầu: “Nàng ta quả thật kiên nhẫn, không phàn nàn gì về chuyện thức ăn, trang phục bị cắt giảm.”
Ta mân mê ngón tay, âm thầm suy tính.
Giang Sương vốn thông minh, nếu không thì kiếp trước ta đã không bị lời lẽ ngọt ngào của nàng ta làm cho mụ mị, sống trong cảnh u mê như thế.
Nàng ta chắc chắn không chỉ đơn giản là không phàn nàn, mà còn đang chuẩn bị cho một cuộc phản công.
“Sắp đến lúc phải trả học phí cho bốn vị thầy dạy cầm kỳ thi họa rồi. Chúng ta sẽ sớm biết nàng ta định giở trò gì.”
8
Ngày trả lương của Hầu phủ Thừa Ân thường là mỗi quý một lần. Khi ta đưa bốn vị phu tử cầm kỳ thi họa cho Giang Sương thì cũng đúng vào cuối quý.
Ta cố tình làm vậy, vì nàng ta không phải có tiền sao? Vậy thì ta sẽ khiến nàng ta phải tiêu sạch tiền.
Quả nhiên, Giang Sương không ngốc nghếch đi tranh cãi rằng những ngày trước đó là ta học nên phải lấy từ quỹ công mà trả.
Thay vào đó, nàng ta đem một số trang sức mà cha đã lén tặng cho nàng ta trong những năm qua đi cầm đồ, hào phóng đưa cho bốn vị phu tử một khoản tiền lớn.
Cha vì thế hết lời khen ngợi, ca tụng nàng ta là người hiểu chuyện nhất.
“Đại nhân đang thúc giục tiểu thư về đấy ạ!”
Nghe Vân ma ma báo cáo, ta cười nhẹ nhàng: “Có vẻ đã đến lúc trở về dựng sân khấu cho vở kịch này hoàn thành rồi.”
9
Một mặt, ta phái người đi lấy bản sao giấy cầm đồ của những món trang sức mà Giang Sương đã đem đi cầm.
Mặt khác, ta oai phong lẫm liệt trở về phủ.
Giang Sương đang nép vào lòng tổ mẫu, đút cho bà ta uống cháo tổ yến, còn cha thì ngồi vững chãi ở một bên.
Cả ba người họ giống như đang chuẩn bị cho một cuộc thẩm vấn, đều quay đầu nhìn về phía ta.
Ta thong thả hành lễ, cười hỏi cha: “Cha gọi con về có việc gì vậy?”
Cha nắm tay lại, ho khan: “Con yêu à, con cũng biết tình hình gia đình hiện tại khó khăn.”
Ta gật đầu theo ý ông.
” Hầu phủ lớn như vậy, cho dù đã cắt giảm chi tiêu, nhưng số tiền chi ra vẫn rất lớn. Giờ quỹ công đã không đủ để chi trả.”
Lời vô nghĩa, nếu không có của hồi môn của nương ta hỗ trợ, cái gọi là quỹ công đó thậm chí chẳng có thu nhập gì.
“Cha cũng biết điều này là làm khó con, nhưng chúng ta là một gia đình, không cần phân biệt rạch ròi hai bên.”
“Đúng thế!” Ta gật đầu đồng ý, “Cha có việc gì cần con làm, cứ nói thẳng ra đi.”
“Chuyện là như thế này, con nhìn Giang Nguyệt, à, không, là Giang Sương.”
Ta lạnh lùng nhìn cha lỡ miệng gọi nhầm tên, cũng phải thôi, gọi suốt bao nhiêu năm rồi, thói quen đã hình thành.
“Giang Sương làm sao ạ? Là vì cắt giảm chi tiêu mà đối xử bất công với cô nhi nghèo khó này sao?”
Cha nghe ta nói vậy, cơn giận lập tức dâng lên, ông ta thổi râu trừng mắt: “Giang Sương được đưa đến đây để thay con cản tai họa, con không những không cảm ơn người ta mà còn gây khó dễ khắp nơi, con có ý gì đây? Nương con đã dạy con như vậy sao?
“Nhìn xem, con trốn lên núi hưởng nhàn, còn Giang Sương thì phải cầm hết trang sức của mình để duy trì chi tiêu trong nhà! Bốn vị phu tử cầm kỳ thi họa trước đây đều dạy con, con bắt Giang Sương trả học phí, con bé cũng cố gắng trả, con còn chưa hài lòng cái gì nữa?”
Ta giả vờ tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Một cô nhi mà lại có nhiều tiền đến vậy sao?”
Giang Sương cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Cha ta mất, để lại cho ta một khoản tài sản.”
Ta “ồ” một tiếng: “Hóa ra cha nàng ta đã mất rồi!”
Sắc mặt cha ta lập tức tối sầm lại, còn Giang Sương cũng nhận ra mình lỡ lời, nhưng đã không thể rút lại, chỉ có thể cắn răng, mắt đỏ hoe nhìn về phía cha.
Cha hít sâu vài hơi, cố nuốt cơn giận xuống.
“Thôi, không cần nói nhiều nữa.
“Tình hình khó khăn trong nhà, ai cũng biết rõ. Con yêu, ngoại tổ mẫu con mỗi năm đều gửi cho con rất nhiều trang sức và đồ chơi, con cứ mang một ít đi cầm là đủ để cả nhà dùng.”
“Con xem, Giang Sương chỉ là một cô nương không liên quan đến gia đình ta mà còn làm được, cha tin rằng con gái của cha cũng sẽ không nhỏ mọn đâu.”
Ta nghi hoặc cau mày: “Cha, con đã cầm rồi mà.”
Câu nói này khiến ba người đối diện đều sững sờ.
“Con đã cầm rồi sao?” Tổ mẫu không kìm được mà hỏi.
Ta gật đầu mạnh:
“Đúng vậy, con còn gửi tiền về rồi.”
Nói xong, ta quay sang nhìn Giang Sương với ánh mắt nghi ngờ: “Nghe Vân ma ma nói lúc đó gặp Giang Sương, nàng ta bảo sẽ giúp con chuyển lại số tiền đó. Chẳng lẽ nàng ta chưa đưa cho cha và tổ mẫu sao?”
Ngay lập tức, tổ mẫu và cha quay ánh mắt nghi ngờ về phía Giang Sương.
Mặt nàng ta đỏ bừng: “Ngươi… ngươi nói dối!”
Ta càng tỏ ra bối rối: “Thôi được, vậy đối chất đi. Ngươi nói ngươi đã cầm trang sức, vậy lấy giấy cầm đồ ra, đối chiếu xem ai nói dối!”
“Đối thì đối!”
Nàng ta vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn của mình, người nha hoàn nhanh chóng chạy đi, không lâu sau đã mang về một tập giấy cầm đồ.
Vân ma ma cũng đưa cho ta bản sao giấy cầm đồ mà nàng ta vừa lấy từ bên ngoài.
Ta giơ cao giấy cầm đồ lên: “Nếu vậy, trước hết hãy xem của ta.”
Nói xong, nha hoàn của ta là Thúy Nhi bắt đầu đọc to: “Một chiếc trâm vạn niên cát tường, một cặp phượng bạc chạm trổ, một chiếc trâm bạc tráng men, một chiếc trâm điểm thúy khảm bảo thạch…”
Mỗi lần Thúy Nhi đọc xong một món, sắc mặt Giang Sương lại tái đi một phần.
Đọc xong, mặt Giang Sương đã trắng bệch.
“Không… không thể nào! Những thứ đó đều là của ta, ta đã cầm!”
Ta càng tỏ ra bối rối: “Ồ? Trang sức mà Giang Sương cô nương cầm chẳng lẽ giống hệt của ta sao?”
Nói xong, ta nhướng mày chế nhạo: “Thật là… trùng hợp quá nhỉ!”