Lục Xuyên Tịch lần này thật sự nhìn thấy, Hứa Minh Trạch rất quan tâm chăm sóc Lăng Vi, còn Lăng Vi không hề kháng cự sự tiếp cận của anh ta, cô dần chấp nhận người đàn ông này, hai người vui vẻ, âu yếm như mật ngọt.
Anh đột nhiên cảm thấy không cam lòng.
Giống như món đồ yêu quý của mình bị người khác cướp mất.
Bông hoa này vốn là của anh, là bông hoa anh tự tay trồng, từ nhỏ đã lớn lên trong chậu của anh, anh chăm sóc tỉ mỉ suốt hơn hai mươi năm, nhưng sau đó lại bị một kẻ ất ơ nào đó cướp mất.
Anh vừa không nỡ buông bỏ bông hoa này, vừa không muốn một bông hoa héo, nên anh đã quyết định nhắm mắt làm ngơ, để mặc cô tự sinh tự diệt.
Vậy là, chỉ vì anh rời đi một lúc, đã bị người khác thừa cơ hội, nhổ cả gốc lẫn rễ mà mang đi?
Anh nhìn chậu hoa trống rỗng trong tay, lại bắt đầu đấu tranh: “Có nên giành lại bông hoa héo này, trồng lại bông hoa vốn thuộc về mình không?”
Hứa Minh Trạch đột nhiên cầu hôn Lăng Vi.
Anh cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.
Tại sao người đàn ông này có thể không quan tâm đến những điều đó, có thể chấp nhận Lăng Vi, còn anh thì không thể?
Không thử lại một lần nữa, làm sao biết mình không thể?
Hai mươi năm tình cảm, làm sao có thể nói quên là quên?
Anh cố gắng níu kéo Lăng Vi.
Nhưng Lăng Vi kiên quyết từ chối anh.
Lúc này anh mới nhận ra, cô không phải là Lưu Lan Chi, anh cũng không phải là Tiêu Trọng Khanh.
Lưu Lan Chi vì yêu mà tự nguyện nhảy xuống hồ, Tiêu Trọng Khanh dù yếu đuối nhưng cũng giữ lời hứa tự treo mình lên cành cây đông nam.
Có những người và vật, mất đi rồi sẽ không thể tìm lại.
…..
Khi Lăng Vi và Hứa Minh Trạch đính hôn, đúng lúc trường tổ chức dự án giao lưu quốc tế với một trường đại học ở châu Phi, anh chủ động đề nghị trường cho anh đi châu Phi tham gia diễn đàn học thuật hợp tác, còn bảo mẹ gửi giùm tiền mừng cho họ.
Bạch Nguyệt Nguyệt cùng đi với anh, khi diễn đàn kết thúc, cô nói muốn đi chơi ở thành phố du lịch bên cạnh, nghe nói ở đó gần đây có lễ hội văn hóa.
Dù trường đã dặn dò nhiều lần đừng đi lung tung, an ninh ở đó không tốt.
Nhưng không thể cưỡng lại lời yêu cầu của Bạch Nguyệt Nguyệt.
Anh nghĩ ban ngày ban mặt, ở đây cũng có cảnh sát, đi và về cũng chỉ trong một ngày, làm sao lại xui xẻo đến mức gặp chuyện?
Nhưng hiện thực cho chúng ta thấy, làm người không nên có tâm lý may mắn.
Chiếc xe buýt đến thành phố bên cạnh, trên con đường gồ ghề, đột nhiên gặp một nhóm cướp có vũ trang, bọn họ hung hăng đuổi tất cả mọi người xuống xe.
Tài xế rõ ràng đã từng thấy cảnh này, nói bằng ngôn ngữ địa phương không ai hiểu, tha thiết cầu xin kẻ cầm đầu.
Cuối cùng kết quả thương lượng là phần lớn mọi người ở lại, một số ít người trở về chuẩn bị tiền chuộc.
Anh và Bạch Nguyệt Nguyệt, tất nhiên là anh ở lại.
Bạch Nguyệt Nguyệt cũng nghĩ như vậy.
Trong bảy ngày bị giam giữ, anh bị buộc phải định hình lại quan niệm sống.
Bọn cướp tất nhiên không đối xử tốt với họ, đói một ngày là chuyện bình thường, quan trọng nhất là không có nước uống, dù có nước, chất lượng nước ở đây, ai dám uống nhiều.
Đến ngày thứ ba bị giam giữ, anh tận mắt chứng kiến một người đàn ông Mỹ, sau khi bị muỗi đốt, nôn mửa và sốt cao, không có thuốc men, đến ngày thứ sáu thì đi gặp Chúa của mình.
Những tên cướp đã buộc xác của anh ta vào một tảng đá rồi ném xuống sông gần đó.
Trong số các con tin, cũng có phụ nữ bị giữ lại, và những tên cướp không hề thương hoa tiếc ngọc.
Thậm chí có kẻ còn nhắm đến anh, thấy anh trông trắng trẻo sạch sẽ, nhưng thân hình lại gầy yếu hơn so với người u Mỹ, nên đã cố gắng xâm phạm anh.
Anh cố gắng chống cự, dù giữ được “sự trong sạch”, nhưng lại bị đánh bầm dập, nằm trên mặt đất như một con chó chết, thật đáng thương.
Luôn luôn ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, còn suýt nữa bị người ta lột quần, Lục Xuyên Tịch chưa từng nghĩ rằng, cuộc sống suôn sẻ suốt hơn hai mươi năm của mình lại có ngày gặp phải vận rủi như vậy.
Toàn thân đau đớn, lại sốt cao, anh cảm thấy khó chịu đến mức gần như chết đi, trong cơn mê man anh nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhớ lại nửa cuộc đời đáng ngưỡng mộ của mình, nhớ lại những hoài bão học thuật từng có, nhớ đến mẹ và bác Lăng.
Cũng nhớ đến Lăng Vi, nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ mà họ đã cùng nhau trải qua từ thuở nhỏ đến lớn.
Tiếng gọi thân thiết “Anh Tịch” vang vọng trong lòng anh.
Càng nhớ, lại càng muốn.
Lúc này anh mới chợt nhận ra, bẩn thỉu hay sạch sẽ, hoàn hảo hay khiếm khuyết, tất cả đều là hư ảo, chỉ có sống sót mới là điều tốt nhất.
Sống và ở bên người mình yêu, đó là điều anh muốn làm nhất bây giờ.
Anh khó khăn chờ đợi, chờ Bạch Nguyệt Nguyệt dẫn người đến cứu.
Ngày thứ bảy, một tiếng súng nổ vang, mang đến cho anh hy vọng sống sót.
Tại sân bay, anh đề nghị chia tay với Bạch Nguyệt Nguyệt.
Anh muốn trở về, tìm lại Lăng Vi.
…..
Lục Xuyên Tịch cảm giác như xuất hiện một con người khác trong anh, ký ức ở châu Phi gần như khiến anh phát điên.
Lăng Vi và Hứa Minh Trạch đã đăng ký kết hôn, tình cảm của họ rất tốt, Lăng Vi thực sự chỉ xem anh như một người anh trai.
Dùng tình cảm dường như không thể nào níu kéo cô ấy lại được.
Vậy phải làm sao đây?
Tiếng nói trong lòng anh vẫn luôn khẽ bảo: “Chẳng phải mày đã có kế hoạch từ lâu rồi sao?”
Kế hoạch của anh rất đơn giản.
Giống như một phản ứng hóa học, các chất cũ bị phân giải, rồi tái tổ hợp lại thành các chất mới.
Nhưng thời gian phản ứng có thể ngắn hoặc dài, có cái xảy ra ngay lập tức, có cái kéo dài hàng năm trời.
Vì vậy, bây giờ anh cần làm một “chất xúc tác”, để đẩy nhanh quá trình “phân giải” mối quan hệ giữa Lăng Vi và Hứa Minh Trạch, rồi tái tổ hợp lại mối quan hệ giữa anh và Lăng Vi.
Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng, phương trình với danh nghĩa tình yêu này, từ đầu đã không hợp lý.
…..
Dì Lục cùng vài bà bạn già đang chơi bài dưới nhà, hết một ván thì đột nhiên cảm thấy đau nhói trong lòng.
Không biết tại sao, bà rất muốn về nhà xem thử, con trai bà ở nhà một mình, trạng thái tinh thần lúc tốt lúc xấu.
Mọi người đều biết tình hình gia đình bà, có người tiếc nuối, có người quan tâm hỏi han vài câu, rồi nhanh chóng để bà về nhà.
Bà nói với ba Lăng một tiếng rồi tự mình về nhà, phát hiện ngoài cửa có thêm một đôi giày, là của Lăng Vi.
Trong phòng khách không có ai, nhưng trên bàn có hai ly nước.
Bà càng cảm thấy khó chịu, tim đập thình thịch không ngừng, như có mách bảo, bà không gọi ai mà vội vã đến phòng của Lục Xuyên Tịch.
Đẩy cửa ra.
Con trai bà không ở đó.
Chỉ có Lăng Vi, quần bị kéo xuống đầu gối, mắt nhắm nghiền, nằm bất động trên giường.
Dù gọi thế nào cũng không tỉnh.
……
Lục Xuyên Tịch đang làm nửa chừng thì đột nhiên cảm thấy lo sợ, tay run lên không kiểm soát được, nhưng anh biết một khi “gươm đã tuốt, cung đã giương” thì không thể thu hồi, liền ra ban công hút điếu thuốc để bình tĩnh lại.
Anh không nghĩ đến việc Lăng Vi sẽ ghét anh khi tỉnh lại, anh không tin hai mươi năm tình cảm thanh mai trúc mã, không thể nào thua hai năm chung sống giữa cô và Hứa Minh Trạch.
Dập tắt đầu thuốc, anh quay lại phòng, mở cửa.
Tim anh chùng xuống, anh biết, mọi thứ đã kết thúc.
Đón anh là ánh mắt không thể tin nổi và gương mặt đầy nước mắt của mẹ.
“Tiểu Tịch, con làm mẹ thất vọng quá!”
……
Khi Hứa Minh Trạch đến đón người, ánh mắt anh như muốn giết chết Lục Xuyên Tịch.
Nếu không phải vì vội đưa Lăng Vi đến bệnh viện, chắc chắn họ sẽ có một màn “long tranh hổ đấu” thực sự giữa cánh mày râu.
Đánh nhau tay không, hành vi tán gái nguyên thủy nhất.
Sau khi họ đi, mẹ anh không còn giữ được bình tĩnh.
Bà tức giận mắng anh, mắng anh là đồ khốn kiếp, mắng anh vong ơn bội nghĩa, mắng anh ích kỷ tư lợi… Cuối cùng bà vừa khóc vừa quỳ xuống trước mặt anh, buộc anh phải ở nhà, hoặc tự nguyện ra đầu thú, hoặc chờ Lăng Vi tỉnh lại báo cảnh sát.
Anh đỡ mẹ đang khóc đến sắp ngất lên, bỗng cảm thấy bản thân thật nực cười.
Người luôn theo đuổi sự hoàn hảo như anh, lại có ngày trở thành người mà mình khinh thường nhất.
……
Anh quyết định ra đầu thú, không phải vì Hứa Minh Trạch đã nói gì.
Mà vì anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một nơi để thoát khỏi cảm giác tội lỗi của mình.
Nhà tù cách biệt với thế giới bên ngoài, pháp luật sẽ trừng phạt cho những gì anh đã làm, cũng là nơi thích hợp giúp anh trốn tránh.
Hoàn