Hậu Ký
Năm 626, hoàng đế lâm trọng bệnh, để lại chiếu chỉ truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử Lý Thế Chân.
Tam hoàng tử Lý Nguyên Thiên tạo phản ép cung, bị Ngũ hoàng tử chém chết tại Huyền Vũ Môn.
Năm sau, Đại Nguyên triều lần đầu tiên lập ra chức quan hoàng thương, gia tộc họ Thẩm ở Tuyền Châu được phong chức này.
Lúc này, ta ngồi trên chiếc thuyền mới đóng của Thẩm gia, tay cầm bản báo mới, mỉm cười nhẹ nhàng.
Từ nay về sau, trời cao biển rộng, mặc sức ta bay lượn.
Nghe nói bên kia biển có những người kỳ lạ, tóc vàng, mắt xanh, thân mình đầy lông, và cả những chiếc gương soi được bóng dáng của chính mình.
Những điều ta đã từng nghe, giờ ta sẽ đích thân đi nhìn thấy.
“Tiểu thư, thực ra nếu lúc đó chúng ta chạy ra biển, tam hoàng tử cũng không làm gì được chúng ta đâu!”
Thúy Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai ta.
Ta véo nhẹ mũi nàng: “Cho dù chúng ta trốn đi, ngoại tổ phụ đã lớn tuổi như vậy cũng phải đi theo sao? Gia tộc Thẩm gia rộng lớn như thế, liệu tất cả có thể cùng nhau trốn thoát không?”
Ta nhìn ra mặt biển mênh mông, thở dài.
“Vả lại, dù chúng ta có trốn đi, những vật chết đó với ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Thà rằng dùng chúng để đổi lấy sự tự do cho tất cả chúng ta.”
“Hoài bích kỳ tội” — Có những lúc, chỉ khi biết buông bỏ, chúng ta mới có thể đạt được điều mình mong muốn.