Một năm sau khi ta rời khỏi Đông Cung.
Lý Thừa Diễn, một đứa bé năm tuổi, đột nhiên xuất hiện trước quán mì hoành thánh nhỏ của ta.
Cậu bé bĩu môi, giọng nói non nớt nhưng mang theo vẻ uy nghiêm phô trương thanh thế:
“Liễu Kim Châu, ngươi đừng có giận dỗi nữa. Phụ vương đã đồng ý sắc phong ngươi làm Quý phi rồi, mau thu dọn đồ đạc, theo ta trở về cung.”
Nghe thấy vậy, ta vội vàng lắc đầu và ra hiệu cho cậu bé nói nhỏ lại.
Lúc này Lý Thừa Diễn mới thấy cái bụng hơi nhô lên của ta.
Sắc mặt cậu bé lập tức thay đổi, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc.
Còn có… đau lòng.
Cậu bé mím chặt môi, run rẩy chỉ vào ta: “Liễu… nương…”
Giây tiếp theo, dường như cậu bé sắp khóc.
Lúc này, từ sau lưng, có một đôi bàn tay to lớn vòng qua eo ta.
Ta quay người lại, đối diện với một đôi mắt đẹp như yêu ma.
“Nương tử, đây là đứa trẻ ở đâu ra vậy? Thật là vô lễ, ta muốn ăn thịt nó.”
Thấy người này dường như thật sự tức giận, đôi tai lông xù trên đầu hắn dường như sắp dựng lên.
Ta vội vã, luống cuống che lấy đôi tai ấy, nhẹ giọng dỗ dành hắn: “Ở đây đông người, không được biến hình… cũng không được ăn thịt trẻ con!”