Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIM CHÂU Chương 8 Ngoại truyện Lý Thời Hoằng

Chương 8 Ngoại truyện Lý Thời Hoằng

3:02 sáng – 23/08/2024

Phiên ngoại Lý Thời Hoằng

1

Vào tháng thứ tư sau khi Kim Châu rời khỏi Đông Cung.

Cận kề cuối năm.

Ta lấy cớ công vụ, muốn đến Đào Hoa thôn để nhìn nàng một cái.

Khi đi ngang qua Thập Lý trấn, tình cờ ta thấy nàng đang mặc cả với người bán hàng.

Lúc đó, ta đứng trên tầng hai của Xuân Phong Lâu, gần như tham lam nhìn nàng.

Nàng vẫn không thay đổi, vẫn tươi sáng và rực rỡ như ngày đầu tiên ta gặp nàng ở Đào Hoa thôn.

Trong chốc lát, những cuộc đấu đá trên triều đình, những âm mưu ngấm ngầm đều như tan biến.

Ánh nắng dường như lại chiếu rọi lên ta lần nữa.

Nhưng Kim Châu dường như không thể thuyết phục người bán hàng.

Ta nhìn thấy dáng vẻ nàng đau lòng khi phải trả tiền đặt cọc, không khỏi khẽ bật cười.

Nỗi nhớ nhung trong lòng ta dành cho nàng càng thêm sâu đậm.

Kim Châu, hãy chờ ta thêm một chút nữa.

Đợi đến khi ta lên ngôi, nàng sẽ không còn là điểm yếu của ta nữa.

Lúc đó, sẽ không ai có thể làm tổn thương nàng.

Trước khi rời khỏi Thập Lý trấn, ta tìm gặp ông chủ của cửa hàng đó, đưa cho hắn ít bạc.

Ban đầu, ta định bảo hắn giao luôn cửa hàng cho Kim Châu, nhưng nếu làm vậy, nàng chắc chắn sẽ sinh nghi.

Vì vậy, ta chỉ bảo hắn giảm giá cho nàng năm lượng bạc.

2

Việc ta đến Thập Lý trấn cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Lúc này, gia tộc Vương thị đã bị diệt trừ gần hết, không còn là mối đe dọa.

Nhưng Vương Nhược Hoa, kẻ điên đó, đã phái toàn bộ ám vệ còn lại của gia tộc đến Đào Hoa thôn.

Ta ra lệnh cho người hạ độc nàng bằng Huyết Hồn Tán.

Huyết Hồn Tán là loại độc ngấm vào xương cốt, gặm nhấm da thịt, là loại độc dược khủng khiếp nhất trên đời.

Nhưng Vương Nhược Hoa không hề phản kháng, mà bình thản uống chén rượu độc đó.

Khi độc phát tác, nàng ta tóc tai bù xù, chậm rãi kéo vạt áo của ta, hỏi: “Thái tử điện hạ, năm đó bên hồ Uyển Dương ở Đông Cung, người rõ ràng biết ta cố ý đẩy Liễu Kim Châu vừa mới sinh xuống nước, nhưng vẫn bảo vệ ta, người có nhìn thấy ánh mắt của Liễu Kim Châu lúc đó không?”

Thân hình ta cứng đờ, tay ta không tự chủ được mà siết chặt.

Lần đó, đúng là ta đã có lỗi với Kim Châu.

Có lẽ thấy sắc mặt ta càng lúc càng khó coi, Vương Nhược Hoa bất ngờ bật cười.

“Điện hạ, ngày đó người đã lừa được ta, khiến ta tưởng rằng trong lòng người có tình cảm với ta. Nhưng người cũng đã lừa cả Liễu Kim Châu nữa, người thử đoán xem nàng ta có còn muốn quay lại bên người nữa không? Ha ha ha ha…”

Ta nhìn nụ cười điên cuồng trên gương mặt nàng ta, chỉ thấy nực cười.

Tình cảm giữa ta và Kim Châu, nàng ta làm sao mà hiểu được?

Kim Châu chắc chắn sẽ quay lại bên ta, chỉ cần ta giải thích rõ ràng với nàng.

Ta lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhược Hoa.

Chỉ thấy máu đã tràn ra khóe miệng nàng ta, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào hư không, miệng lẩm bẩm: “Phụ thân, ca ca, là Nhược Hoa liên lụy các người, Nhược Hoa xuống dưới thỉnh tội với các người…”

Ngay sau đó, nàng ta tắt thở.

3

Một năm rưỡi sau khi Kim Châu rời đi.

Cuối cùng, ta đã ngồi lên ngôi vị đó.

Vừa kết thúc lễ đăng cơ, ta không thể chờ đợi mà lập tức mang theo Thừa Diễn đến Thập Lý trấn.

Trong suốt một năm rưỡi qua, Thừa Diễn thường hỏi ta: “Liễu Kim Châu đã đi đâu?”

Ta không bao giờ trả lời.

Nhưng lần này, ta nói với cậu bé: “Chúng ta đi đón Kim Châu về, từ nay, chúng ta sẽ không bao giờ phải chia ly nữa.”

Thừa Diễn rất vui, nhưng cậu bé vẫn cố gắng không thể hiện ra.

Từ nhỏ, cậu bé đã là đứa trẻ cứng đầu như vậy.

Chúng ta không dừng lại, gần như ngày đêm không ngừng nghỉ để đến Thập Lý trấn.

Nhưng lần này, Liễu Kim Châu không muốn đi cùng ta nữa.

Bị Vương Nhược Hoa nói trúng rồi, Kim Châu thực sự không cần ta nữa.

Nàng còn đã kết hôn, ánh mắt nàng nhìn người đó, ta rất quen thuộc.

Đó là ánh mắt mà nhiều năm trước, khi ở Đào Hoa thôn, nàng đã từng nhìn ta.

Lúc đó, ý nghĩ đầu tiên của ta là giết chết nam nhân đó, rồi mang Kim Châu trở về.

Dù nàng không muốn, ta vẫn sẽ đưa nàng đi.

Dù nàng ghét bỏ ta, không tha thứ cho ta, ta cũng sẽ giữ nàng bên cạnh mình.

Nhưng cuối cùng, ta đã buông tay.

Kim Châu nghĩ rằng là vì những lời nói cứng rắn của nàng đã khiến ta lùi bước.

Nhưng thực ra không phải.

Mà là trong khoảnh khắc đó, ta đã mềm lòng.

Bởi vì nàng bây giờ đang hạnh phúc, không còn là Kim Châu từng lén rơi nước mắt trước bàn tiệc tinh xảo trong Đông Cung nữa.

4

Khi ta bốn mươi tuổi, ta đã truyền ngôi cho Thừa Diễn, rồi một mình lên đường đến Thập Lý trấn.

Quầy hoành thánh của Kim Châu bây giờ đã trở thành quầy bán bánh bao, và chủ tiệm cũng đã thay đổi.

Ta lại đến Đào Hoa thôn, chỉ thấy tiểu viện của Kim Châu vẫn còn đó, nhưng lại trống không.

Phụ nhân bên cạnh hình như tên là Xuân Tú, khi nhìn thấy ta, nàng ấy thoáng ngạc nhiên.

Ta hỏi nàng ấy có biết khi nào Kim Châu sẽ trở lại không.

Nàng ấy không vui nói: “Kim Châu và gia đình đã chuyển đi nhiều năm rồi, sẽ không quay lại nữa đâu.”

Lúc đầu ta không tin.

Đợi hơn một tháng trong thôn, vẫn không thấy Kim Châu trở về.

Vì vậy, ta rời khỏi Đào Hoa thôn, đi khắp nơi trong thiên hạ.

Trong lòng ta vẫn luôn hy vọng, ở một nơi nào đó, ta có thể gặp lại Kim Châu.

Thậm chí trong đầu ta còn lóe lên ý nghĩ độc ác rằng, nếu nàng sống không tốt, liệu nàng có muốn trở về bên ta hay không?

Ngày hôm đó, khi ta đi qua một thành nhỏ gần biên giới.

Ta ngồi uống trà bên lề đường.

Lúc này, một tràng cười quen thuộc vang lên bên cạnh.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, chính là Kim Châu và phu quân của nàng.

Hai người đang khoác tay nhau, dường như đang nói về chuyện gì đó rất vui vẻ, trông họ hạnh phúc vô cùng.

Lúc này, tóc ta đã điểm bạc hai bên thái dương, nhưng dung nhan của Kim Châu vẫn giống hệt hai mươi năm trước, không hề thay đổi.

Ánh mắt nàng vẫn sáng trong và linh động như ngày nào.

Khi ta và nàng đi lướt qua nhau, nàng không nhận ra ta.

Còn ta, cũng không dám tiến lại gần thêm nữa.