Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIM CHÂU Chương 6 KIM CHÂU

Chương 6 KIM CHÂU

3:01 sáng – 23/08/2024

22

Từ đó về sau, mỗi ngày vào giờ Mão một khắc, ta sẽ cùng Bạch Tranh ngồi xe bò, đi đến trấn cách mười mấy dặm để bán hoành thánh.

Rồi vào buổi trưa, chúng ta lại trở về thôn.

Mặc dù có chút vất vả, nhưng túi tiền của ta ngày càng căng tròn hơn.

Hôm đó, sau khi dọn quán, ta và Bạch Tranh đi dạo quanh khu chợ trong trấn.

Mua muối, dấm, hũ sành và các vật dụng hàng ngày khác.

Khi trở về thôn, trăng đã lặng lẽ treo trên đỉnh ngọn cây.

Xe bò lắc lư, Bạch Tranh ngậm một cọng cỏ, nửa nằm nửa ngồi thư thái.

Đêm nay yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có.

Ta đang mải mê đếm tiền lời hôm nay thì thấy Bạch Tranh híp mắt lại.

Đúng lúc đó, bốn phía đột nhiên xuất hiện bảy tám người mặc đồ đen, ai nấy đều bịt mặt.

Nam tử cầm đầu nhìn chằm chằm ta, nói với những người phía sau: “Ả chính là Liễu Kim Châu! Giết ả đi!”

Nói xong, hắn cầm kiếm lao về phía ta.

Bạch Tranh nhả cọng cỏ trong miệng, thân hình hơi động, di chuyển đến trước mặt ta.

Hắn khẽ bẻ ngón tay, thanh kiếm của đối phương liền gãy đôi.

Chẳng mấy chốc, mấy tên bịt mặt đều bị đánh tan tác chạy tán loạn.

Khi ta vừa định thở phào thì từ trong bóng tối lại tràn ra hai mươi mấy người khác.

Bạch Tranh khẽ chửi thề, đôi mắt hắn lập tức biến thành màu xanh lục, trên đầu dường như mọc ra… cái tai lông xù?

Khi ta định nhìn kỹ hơn thì Bạch Tranh đã quay người, chạm nhẹ lên trán ta.

Ngay sau đó, ta mất đi ý thức.

23

Khi tỉnh lại, ta đã nằm trên giường trong nhà.

Bên cạnh còn có một con… hồ ly bị cháy đen.

Ta ngập ngừng cất tiếng: “Tiểu Bạch?… Bạch Tranh?”

Con hồ ly kia vốn đang nằm yếu ớt bỗng nhiên mở to mắt, nhìn ta với vẻ không thể tin nổi.

Trong lòng ta thở dài, may mắn là số thuốc lần trước vẫn chưa dùng hết, liền vội vàng vào bếp sắc thuốc cho hắn.

Một người một hồ ly, cứ thế mà lúng túng trải qua ba ngày.

Ba ngày sau.

Bạch Tranh lại biến trở lại thành người, câu đầu tiên hắn nói là: “Kim Châu, ngươi làm sao biết đó là ta?”

… Không phải chứ, ngươi nghĩ rằng ngươi giấu giếm giỏi lắm sao?

Nghĩ đến việc hắn bị thương vì cứu ta, ta thật sự không nỡ vạch trần hắn lúc này.

Bèn mỉm cười đáp qua loa: “Ngươi đặc biệt như vậy, đương nhiên là ta nhận ra ngay.”

Nghe vậy, mặt Bạch Tranh liền đỏ lên.

Rồi đột nhiên hắn nói: “Kim Châu, con người các ngươi không phải thường nói, ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp sao? Ta cứu ngươi rồi, ngươi có chịu gả cho ta không?”

Lần này đến lượt ta ngẩn người.

24

Gả cho một con hồ ly?

Điều này thật là quá kỳ lạ.

Nhưng không hiểu sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại gật đầu đồng ý.

Khó trách Xuân Tú từng nói, ta là người quá trọng ngoại hình.

Nàng ấy nói đúng.

Kể từ khi ta đồng ý gả cho Bạch Tranh, hắn trở nên càng siêng năng hơn.

Mỗi buổi chiều hắn đều lên núi, khi trở về tay cầm theo nhiều loại thảo dược hiếm có.

Rồi ngày hôm sau, hắn mang chúng đến trấn để bán.

Hắn nói muốn dành dụm tiền, để mua vải tốt nhất may áo cưới cho ta.

Ta ngạc nhiên hỏi: “Chàng không phải nói mình là hồ ly tiên nhân sao? Sao còn phải tự kiếm tiền nữa?”

Ta từng nghe nói trong các câu chuyện, những yêu tinh hay quái vật đều có thể tùy ý biến ra vàng bạc châu báu.

Sao con hồ ly ta gặp lại… mộc mạc đến thế này?

Nghe vậy, Bạch Tranh gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ta không thể tùy tiện dùng pháp thuật trước mặt người khác, nếu không sẽ bị thiên lôi đuổi theo đánh.”

Thì ra là vậy.

Chẳng trách khi lần đó bị bọn người áo đen tấn công, hắn lại biến thành một con hồ ly cháy đen.

Nhớ lại dáng vẻ đáng thương của hắn khi ấy, ta nâng mặt hắn lên, nghiêm túc dặn dò: “Vậy sau này chàng đừng dùng nữa, ta vẫn thích một con hồ ly màu trắng hơn, khi chàng biến thành đen rồi thì không đẹp bằng.”

Bạch Tranh có chút giận dỗi, nốt ruồi đỏ giữa trán hắn nhíu lại: “Nàng chỉ ham mê sắc đẹp của ta, Liễu Kim Châu, nàng đúng là không có lương tâm.”

25

Những người áo đen đó không bao giờ xuất hiện lại nữa.

Về nguồn gốc của họ, Bạch Tranh đã trích xuất trí nhớ của họ.

“Họ đều là ám vệ do Vương thị Thái Nguyên nuôi dưỡng, Kim Châu, nàng đã từng đắc tội với họ sao?”

Vương thị Thái Nguyên, ta chỉ biết một người duy nhất, là Vương Nhược Hoa.

Nếu không có vụ ám sát lần này, ta đã sớm quên mất những ngày ở Đông Cung ấy.

Thập Lý trấn cách Kinh thành khá xa, nên nhiều tin tức đến đây đều chậm trễ.

Ta mới biết rằng, nửa năm sau khi ta rời đi, Vương Nhược Hoa không thể trở thành Thái tử phi.

Cả gia tộc Vương thị Thái Nguyên gần như bị Lý Thời Hoằng tiêu diệt hoàn toàn.

Ta chỉ cảm thấy khó tin.

Nếu đã như vậy, thì ám vệ của Vương thị nên đi ám sát Lý Thời Hoằng, tại sao lại phải lặn lội đến tận Thập Lý trấn này?

Nhưng ta cũng không bận tâm tìm hiểu sâu hơn về họ.

Vì ngày ta và Bạch Tranh thành thân đang đến rất gần.

Lần trước khi thành thân với Lý Thời Hoằng, vì thân phận hắn bí ẩn, nên chỉ có thể đơn giản dập đầu trước bài vị cha mẹ ta.

Nhưng lần này, Bạch Tranh nhất định không chịu bỏ qua bất kỳ nghi thức nào.

Ngày mùng 7 tháng 3, ngày lành tháng tốt, thích hợp để cưới hỏi.

Cả thôn đều đến uống rượu mừng của ta.

Sân nhà được trang hoàng rực rỡ, khắp nơi đều là màu đỏ của niềm vui, thậm chí trên chuồng gà cũng dán một chữ “Hỷ” nho nhỏ.

Bạch Tranh đặc biệt thuê bốn người khiêng kiệu.

Ta ngồi trong chiếc kiệu đỏ, được người khiêng từ tiểu viện ra ngoài, đi một vòng quanh thôn, rồi lại được đưa về tiểu viện.

Suốt quãng đường, tiếng trống rộn ràng, tiếng pháo vang dội.

Sau khi bước qua bếp lửa và bái thiên địa, hỉ yến chính thức bắt đầu.

Người dân trong thôn đều nâng chén chúc mừng ta, ngay cả Xuân Tú cũng đỏ hoe mắt: “Kim Châu, sau này cuộc sống của ngươi sẽ toàn là ngày hạnh phúc.”

Ta gật đầu, mỉm cười đáp: “Sẽ như vậy.”

Trong tiệc cưới, còn có một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi đến dự.

Ông ta mặc áo xanh, trang phục như một thư sinh, rõ ràng không để râu, nhưng lại có chút khí chất thần tiên.

Ông không phải là người của Đào Hoa thôn.

Bạch Tranh lén nói với ta: “Đây là một người bạn của ta, đặc biệt từ rất xa đến để dự tiệc cưới.”

Khi ta định tìm lại ông ấy, nam nhân trung niên kia không biết đã rời đi từ lúc nào.

Chỉ có điều, trên chỗ ngồi của ông, để lại một viên ngọc màu xanh đậm.

26

Sau khi tiệc cưới kết thúc, trong phòng chỉ còn lại ta và Bạch Tranh.

Dưới ánh nến, hắn khoác lên mình bộ y phục màu đỏ, thân hình như ngọc, vẻ đẹp phi thường.

Ta nhìn hắn, đến mức phải nín thở.

Hắn cũng nhìn ta thật sâu, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đào hoa cuốn hút đến mê hồn.

Sau đó, đèn tắt, gió nổi lên.

Nụ hoa còn non nớt bị gió thổi bung ra, rồi lại e ấp khép lại, vài lần như thế, nhụy hoa co lại, cánh hoa run rẩy nhẹ nhàng theo gió.

Mãi đến khi trời sáng rõ.

Gió mới dần lặng.

Khi ý thức ta dần mờ đi, ta đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian trước khi thành thân, Bạch Tranh thường lén lút đọc sách, vẻ mặt rất tập trung.

Mặt hắn đỏ bừng, đến cả tai cũng dựng lên.

Lúc đó ta còn nghĩ, con hồ ly này đọc sách chăm chỉ như vậy, chẳng lẽ muốn thi đỗ trạng nguyên?

Bây giờ mới hiểu ra, đó đâu phải là sách đứng đắn gì!

Hồ ly đáng ghét!

27

Ba tháng sau khi thành thân, ta đã mua được một ngôi nhà nhỏ ở Thập Lý trấn.

Nó không xa quầy hoành thánh, chỉ cần rẽ một góc là đến.

Hôm ấy vào mùa hạ, trời trong nắng ấm.

Bạch Tranh đang ở cửa hàng phía sau, vừa gói hoành thánh vừa trông nồi nước dùng gà.

Ta như mọi khi đứng trước quầy hàng.

Lúc này, một bóng dáng nhỏ bé tiến đến và dừng lại trước quầy hoành thánh của ta.

Ta cúi xuống nhìn.

Chỉ thấy Lý Thừa Diễn mặc bộ y phục gấm màu bạc, đang đứng đó với gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nhìn ta.

“Liễu Kim Châu, theo ta về cung.”

Giọng nói non nớt mang theo chút uy nghiêm phô trương thanh thế.

Ta sững sờ: “Thừa Diễn, sao con lại đến đây? Con đến một mình à?”

Lý Thừa Diễn dù chỉ mới năm tuổi, thấy trên mặt ta chỉ có sự ngạc nhiên, không có chút vui mừng nào, trong lòng có hơi tủi thân.

Nhưng cậu bé cố gắng nén lại, nghĩ rằng ta đang cố tình giả vờ.

Dù sao thì cậu cũng biết người mẹ này yêu cậu đến nhường nào.

Vì vậy, cậu tiếp tục giữ khuôn mặt lạnh lùng mà nói: “Liễu Kim Châu, phụ vương đã đăng cơ, đã hứa phong ngươi làm Quý phi, ngươi đừng giận dỗi nữa, mau thu dọn…”

Nghe đến đây, ta vội vàng lắc đầu, ra hiệu cho cậu bé nói nhỏ thôi.

Sợ rằng con hồ ly đang chăm chú gói hoành thánh phía sau sẽ nghe thấy.

Bạch Tranh tuy có vẻ ôn hòa, nhưng lại rất hay ghen.

Trước đây chỉ vì ta vô tình khen ngợi Lưu tú tài nhà bên, hắn đã giận dỗi cả đêm.

Ta bước ra khỏi quầy, nhìn quanh một lượt, không thấy có gì bất thường.

Nhưng ta biết chắc chắn có người hộ tống Thừa Diễn đến.

“Thừa Diễn, hãy để người dẫn con đến đây đưa con về đi.”

Lý Thừa Diễn nghe vậy, không trả lời, mà nhìn vào chiếc bụng đang hơi nhô lên của ta.

Một lúc sau, gương mặt cậu bé không còn kiêu ngạo như ban nãy, mà trở nên tái nhợt.

bkcd nhé các bạn

Lý Thừa Diễn từ nhỏ đã thông minh, hiếm khi có những biểu hiện trẻ con như thế này.

Chỉ thấy cậu bé mếu máo, kéo lấy tay áo ta với giọng nức nở: “Mẫu thân… hãy theo con về…”

Từ khi cậu bé bắt đầu vỡ lòng, biết rằng ta xuất thân thấp hèn, liền không gọi ta là mẫu thân nữa, hầu hết đều gọi thẳng tên.

Ta đã từng đau lòng vì điều đó, nhưng giờ đây, nghe cậu bé gọi một tiếng mẫu thân, ta lại cảm thấy có chút lúng túng.

Thấy vậy, Lý Thừa Diễn càng khóc thương tâm hơn, cậu bé cố kéo ta đi.

Khi ta đang cảm thấy bối rối không biết làm gì, eo ta đột nhiên bị ôm chặt bởi một đôi tay to lớn.

“Nương tử, đây là đứa trẻ từ đâu ra? Nhìn là thấy ghét, ta muốn ăn thịt nó!”

Nghe giọng điệu không vui rõ ràng của hắn, ta cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Quay người lại, chỉ thấy Bạch Tranh nheo mắt, đôi mắt hắn như muốn biến thành màu xanh lục.

Chỉ cần hắn thật sự tức giận, đôi mắt sẽ chuyển sang màu xanh, và đôi tai sẽ dựng đứng lên.

Ta vội vàng che đầu hắn lại, thì thầm dỗ dành: “Ở đây nhiều người, không được biến hình… cũng không được ăn thịt trẻ con!”