Kiếp trước, ta cầm hôn thư, ép Lục Chấp cưới ta.
Người ở Thượng Kinh đều chế nhạo, rằng một kẻ xuất thân thấp hèn như ta lại không biết tự lượng sức mình.
Không ngờ, Lục Chấp vì sợ mang tiếng vong ân bội nghĩa, thực sự đã cưới ta về nhà.
Ta biết hắn căm ghét ta nên chỉ muốn tìm một góc nhỏ ở Lục phủ để an thân nhưng hắn không cho.
Để báo thù ta, hắn giao con cái ta sinh ra cho Lê thị nuôi dưỡng. Cuối cùng, một nhà bọn họ hòa thuận vui vẻ, còn ta uất ức mà chết ở độ tuổi vừa hơn hai mươi.
Hai đứa con ta đứt ruột đẻ ra cũng chưa từng ngoảnh lại nhìn ta dù chỉ một lần.
Đời này sống lại, ta quyết không tìm đến Lục Chấp cầu thân nữa mà gả cho người khác.
Chỉ là ta không ngờ, Lục Chấp cũng trọng sinh.