Kiếp trước, ta cầm hôn thư, ép Lục Chấp cưới ta.
Người ở Thượng Kinh đều chế nhạo, rằng một kẻ xuất thân thấp hèn như ta lại không biết tự lượng sức mình.
Không ngờ, Lục Chấp vì sợ mang tiếng vong ân bội nghĩa, thực sự đã cưới ta về nhà.
Ta biết hắn căm ghét ta nên chỉ muốn tìm một góc nhỏ ở Lục phủ để an thân nhưng hắn không cho.
Để báo thù ta, hắn giao con cái ta sinh ra cho Lê thị nuôi dưỡng. Cuối cùng, một nhà bọn họ hòa thuận vui vẻ, còn ta uất ức mà chết ở độ tuổi vừa hơn hai mươi.
Hai đứa con ta đứt ruột đẻ ra cũng chưa từng ngoảnh lại nhìn ta dù chỉ một lần.
Đời này sống lại, ta quyết không tìm đến Lục Chấp cầu thân nữa mà gả cho người khác.
Chỉ là ta không ngờ, Lục Chấp cũng trọng sinh.
1
Vì gặp phải hai kẻ lòng dạ hiểm độc như Lục Chấp và Lê Uyển mà ta phải sống những ngày tháng đầy u uất, không ngày nào được vui vẻ, cứ thế mà chết trong thầm lặng không ai hay biết.
Trước khi chết, ta sai người gọi hai đứa con đến, muốn gặp chúng lần cuối, nhưng bị từ chối.
“Chúc thị, mẫu thân của chúng ta là Lê Uyển, không phải bà.”
Lời nói ấy, nha hoàn nghẹn ngào lặp lại từng câu từng chữ.
“Phu nhân, xin người chờ thêm chút nữa, tướng quân sắp trở về.”
Nàng quỳ xuống, khóc lóc van xin. Lòng ta chợt lạnh lẽo, chỉ khẽ cười nhạt.
“Đông Hỉ ngốc nghếch.”
Ta thở dài, cố gắng đưa tay lau đi giọt lệ trên mắt nàng.
Dẫu Lục Chấp trở về, hắn cũng chẳng bước vào phòng ta. Hắn ghét ta đến cực độ, bởi ta đã ép hắn làm điều hắn không muốn.
Căn phòng lặng ngắt, mùi thuốc bay khắp không gian. Ngoài sân vang lên tiếng bước chân dồn dập, có người lớn tiếng hô:
“Tướng quân đã về! Phu nhân sai thiếu gia, tiểu thư ra cổng nghênh đón.”
Nghe vậy, Đông Hỉ đứng dậy, vội lau nước mắt, nói:
“Phu nhân, để nô tỳ đi gọi tướng gia, xin ngài đưa người đi chữa bệnh.”
Chưa kịp để ta ngăn, nàng đã chạy ra ngoài.
Gió lạnh bên ngoài thổi mạnh, cửa vừa mở, hơi lạnh liền ùa vào, xua tan phần nào đắng cay.
Ta cố gắng gượng xuống giường, chậm rãi bước tới bên cửa sổ, mở song cửa.
Tuyết rơi trắng xóa, phủ đầy sân, vạn vật tựa hồ hóa bạch.
Ta nhớ lại ngày đầu gặp Lục Chấp, khi ấy, mẫu thân ta vì bảo vệ hắn, đã hy sinh dưới vó ngựa. Bà nội Lục Chấp nhớ ân tình này liền chủ động kết duyên đính ước.
Khi đó, thấy hắn anh tuấn, lòng ta dâng tràn vui mừng, đưa tay muốn kéo hắn chơi cùng.
Nhưng Lục Chấp, người có dung mạo tựa ngọc, lại mạnh mẽ hất tay ta, môi mím chặt, đôi mắt đẫm lệ:
“Bà nội, con không thích đứa trẻ hoang dã đó, con không muốn cưới nàng.”
Hắn nói với giọng đầy ấm ức cùng chê bai.
Khi ấy ta mới sáu tuổi, đã hiểu chút ít chuyện đời. Trong lòng tuy thất vọng, nhưng cũng biết cưỡng cầu chẳng ngọt, liền về nhà cất hôn thư dưới đáy rương, không định đến Lục gia.
Nhưng chẳng bao lâu, phụ thân tái giá, kế mẫu tính tình hung hãn, tay chân lại tàn nhẫn. Ta sống trong khổ sở, vừa đến tuổi cập kê, bà ta liền ép ta gả cho đứa cháu nghiện cờ bạc của bà.
Ta cùng đường, suy nghĩ suốt một đêm, lấy hôn thư ra, chặn đường Lục Chấp khi hắn tan học.
2
Ta biết danh tiếng với các công tử, tiểu thư nhà quyền quý là điều vô cùng quan trọng. Vì vậy, ta cố ý chọn con đường vắng người qua lại.
Khi ấy, Lục Chấp đang ở độ tuổi phong hoa, dung mạo tuấn tú thanh nhã, cả người toát lên vẻ cao quý kiêu ngạo.
Ta thoáng ngẩn người, nhìn đến nỗi khiến hắn mặt hơi đỏ, có phần khó chịu.
“Ngươi là nha hoàn nhà ai? Mau về nói với tiểu thư nhà ngươi, đừng đưa tới nữa.”
Thư đồng của hắn chặn ta lại, thốt ra lời cộc lốc.
Ta mặc áo vải thô, trên người không hề có món trang sức nào, trông thật nghèo nàn. Cũng khó trách thư đồng lại hiểu lầm.
Ta không giận, chỉ cười nhẹ, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm rồi nói rõ ngọn ngành:
“Lục thiếu gia, ta là Chúc Kim Triêu, chính là người đã cùng ngài định thân từ bé.”
Sắc mặt Lục Chấp lập tức tái nhợt.
Ta ngay lúc ấy nhận ra mình đã làm hắn hoảng sợ liền vội vàng khoát tay, sốt sắng giải thích:
“Hôm nay ta không đến để bàn chuyện hôn sự, chỉ muốn nhờ Lục thiếu gia giúp ta một chút việc. Như vậy thì xem như ngài đã báo ân, từ nay ta cũng sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ngài nữa.”
Ta kể lại mọi chuyện mẹ kế ép gả chi tiết tường tận.
Mười sáu tuổi, ta chữ nghĩa không rành, càng không biết cách nói năng khéo léo.
Ta nghĩ nói rõ tất cả, hắn sẽ hiểu ta không có ý ép buộc.
Nhưng ta không ngờ, Lục Chấp lại cho rằng ta đang giở trò “muốn bắt mà buông”, cùng gia đình diễn một vở kịch, mong hóa cá chép vượt long môn, chim sẻ hóa phượng hoàng.
“Chúc cô nương, để ta về phủ suy nghĩ, ngày mai sẽ cho cô câu trả lời.”
Lục Chấp tuy sắc mặt trắng bệch, thần thái uể oải, nhưng vẫn giữ đủ lễ nghi.
Nhìn hắn phong thái thư sinh, ta nghĩ rằng hắn đã hiểu, liền tươi cười gật đầu:
“Được, vậy ngày mai ta đợi tin của ngài.”
3
Hôm sau, ta mang hôn thư đến nơi đã hẹn để chờ hắn. Nghĩ rằng, hắn đưa cách giải quyết xong, ta sẽ giao lại hôn thư cho hắn, từ đó coi như không còn nợ nần gì.
Nhưng ta không đợi được hắn.
Hôm ấy trời đổ một trận mưa lớn, ta bị mưa xối ướt hết toàn thân.
Nơi ấy không có mái hiên, chỉ là con đường nhỏ ít người qua lại.
Sợ hắn đến mà không tìm được mình, ta bướng bỉnh đứng mãi trên con đường lát đá xanh, ngóng trông hướng hắn sẽ đi qua sau buổi học.
Cho đến khi rất muộn, trời đã tối đen, Lục Chấp mới cầm ô, chậm rãi bước đến.
Ta mừng rỡ vẫy tay gọi hắn, vui vẻ nói:
“Lục thiếu gia, cuối cùng ngài cũng đến!”
Lục Chấp nghe vậy, ánh mắt nhìn ta đầy phức tạp, ta không hiểu được, liền gạt đi không để ý.
Ta nghe thấy hắn chậm rãi hỏi:
“Trời mưa sao không đi?”
Giọng hắn trong trẻo, như ngọc rơi khay.
Người đẹp ngay cả tiếng nói cũng dễ nghe. Ta thầm nghĩ.
“Ta sợ ngài học thêm, đến mà không thấy ta.”
Ta lớn tiếng trả lời, để át đi tiếng mưa rơi.
Dù chưa từng học chữ, nhưng ta cũng từng nghe qua, thiếu gia tiểu thư thường phải ở học đường rất lâu, đôi khi học thêm đến khuya.
Ta sợ hắn nghĩ ta thất tín.
Lục Chấp ngẩn ra, ngập ngừng đôi chút, ta nghe hắn lẩm bẩm như tự hỏi:
“Không đạt được mục đích, không chịu bỏ qua sao?”
Ta hiểu lầm hắn đang nhắc đến chuyện của mẹ kế, liền tươi cười gật đầu thật mạnh:
“Đúng vậy, gả nhầm người là khổ cả đời.”
Lục Chấp ngây người nhìn ta, môi hắn dần mím lại thành một đường thẳng, tay cầm ô siết chặt đến trắng bệch.
“Vậy ngươi lấy gì để biết… ai mới là đúng?”
Hắn dừng một chút, rồi hỏi.
Ta nhìn hắn đầy bối rối, không hiểu vì sao lại hỏi chuyện này. Nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nói:
“Đại khái là thấy người ấy liền vui mừng, không kìm lòng được mà muốn gần gũi, muốn đối tốt với hắn.”
“Nếu ta thích một người, nhất định sẽ bám riết không buông, cho đến khi hắn gật đầu đồng ý mới thôi.” Ta đùa cợt đáp.
Lục Chấp trông lại càng thêm ấm ức.
Hắn hé miệng, nói: “Ngươi—” Giọng mang theo chút bực bội.
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Người ta lạnh buốt, dầm mưa cả buổi chiều, không chịu nổi nữa, bèn mở miệng hỏi thẳng:
“Lục thiếu gia, ngài có câu trả lời chưa? Ta thật sự rất gấp!”
Tờ hôn thư kia chắc chắn đã ướt cả, ta sợ hắn đổi ý không giúp, nên không lấy ra.
Sắc mặt Lục Chấp trầm xuống, hơi xanh tái, hắn còn định khuyên thêm:
“Ngươi gả qua đó, chắc chắn sẽ chịu khổ vô cùng.”
Ta ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói “chuyện đó ta biết.”
Gả cho cháu trai của mẹ kế, chẳng phải là chịu khổ sao? Điều ấy, ta đương nhiên rõ ràng.
Thấy dáng vẻ ta như heo chết không sợ nước sôi, Lục Chấp hoàn toàn không nói nổi gì nữa.
Ta nhìn hắn nhắm chặt hai mắt, rồi lại mở ra.
“Ta sẽ để người sắp xếp.” Hắn nghiến răng đáp.
Sau đó, hắn cười lạnh, nói tiếp:
“Đã như vậy, sau này có khổ sở thế nào, ngươi hãy tự mà chịu.”
“Con đường này, chính ngươi tự chọn.”
Nói xong, hắn vung tay áo dài, quay người bỏ đi.
Ta bối rối nhìn bóng lưng hắn khuất sau góc đường, lắc đầu, ngờ vực tự hỏi:
“Hắn lại giận gì nữa đây?”
Thiếu gia nghĩ gì, chớ đoán mò.
Ta thở dài, cất bước chạy về phía nhà mình.