4
Lục Chấp sắp xếp ra sao nhỉ?
Hắn không nói gì với ta, mà ta ở nhà nghĩ mãi cũng không hiểu.
Đã một tuần trôi qua, nếu hắn còn không hành động, ta thực sự phải nhảy vào hố lửa rồi.
Khi ta đang sốt ruột đến bốc hỏa, người Lục gia đột nhiên tới. Từng rương sính lễ được khiêng vào, nói là đến hạ sính cầu thân.
Phụ thân cả ngày rỗi rãi của ta hóa ngây ngốc, mẹ kế cũng đờ người, hàng xóm xung quanh đều ngỡ ngàng.
Còn ta, càng là kinh hãi không thốt nên lời!
“Đại nhân, ngài không đến nhầm chứ?”
Ta vội kéo quản gia dẫn đầu sang một bên, nuốt nước miếng, khó tin hỏi.
Dân thường nhà nhỏ như ta, quen gọi mọi người của nhà quyền quý là “đại nhân.”
Quản gia nghe xong, khó chịu liếc ta một cái, nhưng vẫn giữ lễ:
“Chúc tiểu thư, không nhầm.”
Lục Chấp điên rồi chăng?
Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ta.
Sau đó, ta định đến tìm hắn để hỏi rõ. Nhưng đám người kia ngăn lại, không cho ta rời khỏi nhà, họ nói:
“Trước ngày xuất giá, tân lang tân nương không được gặp mặt.”
Đó là những ngày ta sống trong mê man, bị cuốn đi về phía trước. Trong lòng, ngoài sự bồn chồn lo lắng, còn có chút mong đợi nhỏ nhoi khó nhận ra.
Bởi vì Lục Chấp thực sự là—quá đẹp trai!
Ta ngỡ rằng hắn đối với ta nảy sinh tình cảm, hoặc nhớ ơn mẫu thân mà nghĩa hiệp giúp đỡ. Nhưng không ngờ, trong lòng hắn lại cho rằng bị ta ép buộc, khôg cách nào khác mà phải làm như vậy.
Âm sai dương thác, tơ hồng của Nguyệt Lão thắt sai, khiến ta và hắn trở thành oan gia.
Ngày thành thân, ta ngồi trong kiệu hoa, nghe thấy nhiều người chế nhạo ta không biết tự lượng sức, lấy ân tình để ép buộc.
Khi ấy, ta còn lẩm bẩm trong lòng rằng họ không biết nội tình, toàn nói bậy bạ.
Nhưng đến khi bái đường, nhập động phòng, chỉ có một mình lạnh lẽo suốt đêm, ta mới mơ hồ hiểu rằng, mình đã sai.
5
Sau khi thành thân, Lục Chấp luôn tránh né, không cùng ta giao thiệp, thậm chí chỉ cần nhìn thấy ta từ xa cũng lập tức lẩn đi.
Lục phụ, Lục mẫu đối với ta tâm trạng rối bời, không biết nên xử trí thế nào, đành chọn cách lạnh nhạt.
Ta rơi vào một cảnh ngộ đầy lúng túng và khó xử.
Người hầu trong phủ là những kẻ giỏi nhìn sắc mặt chủ nhân nhất, thấy ta không được coi trọng, dần dà chẳng còn thèm để ý đến ta.
May thay, Đông Hỉ là người tốt, nàng không vòng vo, lại biết nhiều chuyện bát quái, chưa từng khinh thường ta.
Lâu ngày, ta và nàng càng thân thiết, nàng còn dạy ta học chữ, hiểu biết rất nhiều điều.
Về sau, nhờ Đông Hỉ phân tích, ta mới hiểu lầm tưởng từ đâu mà ra.
Thì ra, Lục Chấp vốn là thiếu niên kinh tài tuyệt diễm của đô thành, lại phải cưới một kẻ thấp kém, một con nhóc thôn dã như ta. Hắn tức giận, cũng là lẽ phải.
Mang theo nỗi áy náy ấy, ta bắt đầu cố gắng học nấu những món hắn thích, còn nhờ Đông Hỉ dạy đọc dạy viết.
Ta nghĩ, chỉ cần bản thân theo kịp tiêu chuẩn của một tiểu thư nhà quyền quý, Lục Chấp sẽ không còn giận ta nữa.
Thời gian trôi qua, vẻ lạnh lùng của Lục Chấp dần dần dịu lại, khi ta tìm hắn, hắn thỉnh thoảng sẽ đáp lời.
Những lúc ta đọc sách không hiểu, hắn tuy thở dài bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn giảng giải.
Món ăn ta làm, ban đầu hắn không thèm ngó tới, sau đó đã ngồi xuống nếm thử từng món.
Khi dạy ta viết chữ, ban đầu hắn cầm thước chỉ dẫn từ xa, về sau đã nắm tay ta, mặt nghiêng kề gần, gần đến mức ta có thể cảm nhận tim mình đập mạnh.
Cuối cùng, hắn bắt đầu quen với việc ôm ta trong lòng, đọc sách cho ta nghe.
Đến ngày sinh thần của hắn, chúng ta thực sự trở thành phu thê.
Người hầu trong phủ bỗng dưng thay đổi thái độ, đối với ta kính trọng hơn hẳn. Phụ thân, mẫu thân cũng mỉm cười nhẹ nhàng mỗi khi ta đến thỉnh an.
Ta vui mừng khôn xiết.
Đến Tết Nguyên Tiêu, ta nài nỉ Lục Chấp dẫn ta ra ngoài ngắm đèn hoa. Hắn mỉm cười đồng ý, còn nắm tay ta bước ra phố.
Vừa hay gặp một hội đố đèn, người đông như nước, hắn ôm ta vào lòng, sợ ta bị lạc.
Tuy đã biết chữ, nhưng việc đoán đố đèn vẫn làm khó ta. Nhưng Lục Chấp học thức xuất chúng, những chiếc đèn ta thích, hắn đều dễ dàng đoán trúng.
Cho đến khi xuất hiện chiếc đèn hoa đẹp nhất, lộng lẫy nhất, ta và một cô gái đều nhắm đến nó, Lục Chấp bỗng trầm mặc.
Thật ra, ta vô tình biết được đáp án, vì trước khi ra ngoài, Lục Chấp từng đọc qua quyển sách ấy cho ta nghe.
Hắn nhất định cũng biết.
Chỉ là…
Ánh mắt ta nhìn theo hắn, dừng lại trên người vị tiểu thư kia.
Thật sự rất đẹp, tựa tiên nữ giáng trần, ta thầm cảm thán trong lòng.
Chẳng trách Lục Chấp lại thích nàng.
Trong lòng ta tuy có chút hụt hẫng, nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng tranh giành thứ nàng yêu thích.
Những bước đường sau đó, tâm trạng Lục Chấp không tốt, hắn đi thẳng về phía trước, không hề ngoái lại.
Ta cố gắng đuổi theo, nhưng người quá đông, chỉ một cái chớp mắt, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt.
Ta ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên quay về hay đứng yên chờ hắn.
Trước khi đi, Lục Chấp đã dặn dò ta, nếu lạc nhau, tuyệt đối không được chạy lung tung.
“Chỉ cần nàng ở yên tại chỗ, ta nhất định sẽ tìm thấy nàng, biết không?” Lục Chấp dịu dàng hỏi.
Ta gật đầu thật mạnh, đầy tin tưởng, lại lặp lại lời hắn:
“Ở yên tại chỗ, đợi ngài tìm ta, không được chạy loạn.”
Ánh mắt hắn ánh lên vẻ ấm áp, bàn tay xoa nhẹ đầu ta, khóe môi hơi cong.
Không được chạy loạn!
Ta tự nhắc trong lòng, mặc cho vai bị va chạm mấy lần, vẫn không bước khỏi vị trí.
Cho đến khi—
Ta nhìn thấy Lục Chấp, cùng vị giai nhân xinh đẹp đang khóc nức nở trong vòng tay hắn.
Nếu như ta không phải là thê tử của Lục Chấp thì khung cảnh ấy thật đẹp, trai tài gái sắc, quả thực xứng đôi, Ta đứng đờ đẫn, nhìn chăm chăm đến khi mắt cay xè, nước mắt bất giác rơi xuống.
Lòng đau nhói, như bị đè nén đến không thở nổi.
Ta nghĩ, quả thật mình là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc phạm phải sai lầm lớn.
6
Đêm đó, ta một mình trở về Lục phủ, không chờ Lục Chấp về liền đi ngủ trước.
Hắn cả đêm không về phòng.
Hôm sau, người hầu nói hắn ngủ ở thư phòng.
Ta cười nhạt, đáp rằng ta biết rồi.
Hắn bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh đơn phương. Hay đúng hơn, là quay trở lại trạng thái như những ngày đầu thành thân, tránh mặt ta mọi lúc.
Ta bỗng chốc trở thành người đàn bà độc ác, chia rẽ đôi nhân tình.
Ta rất sợ hãi.
Và vào lúc ấy, một việc lớn xảy ra ở Lục phủ: Lục Chấp đỗ trạng nguyên.
Cùng lúc, đại phu thường kỳ chẩn mạch báo rằng ta đã mang thai.
Hai chuyện đại hỉ cùng đến, phụ thân, mẫu thân vui mừng đến không ngậm được miệng, chỉ có Lục Chấp, trầm mặc ít nói.
Hắn bảo rằng hắn muốn cưới Lê Uyển làm bình thê.
“Lục phủ cần một chủ mẫu biết quản gia và giao tế.” Lục Chấp nhạt giọng nói.
Ta biết, hắn vẫn luôn chê ta không đủ phẩm hạnh để phô bày trước người khác. Dù ta đã nỗ lực học hành, nhưng so với các tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhung lụa từ nhỏ, ta chẳng đáng gì. Sau này, hắn sẽ vào nội các, làm sao có thể có một thê tử như ta.
Ta thân cô thế cô, vì vậy Lục Chấp chẳng ngần ngại chèn ép ta.
Ta trốn một góc khóc một mình, vốn dĩ tính cách hoạt bát, cũng dần trở nên trầm lặng.
Lê Uyển được cưới vào theo đúng lễ nghi. Phụ thân và mẫu thân đích thân dẫn Lục Chấp đến nhà nàng cầu hôn, hứa hẹn giao quyền quản gia cho nàng.
Tình cảnh của ta trở nên càng khốn khổ hơn.
Sau khi Lê Uyển vào cửa, Lục Chấp và nàng trải qua một khoảng thời gian mặn nồng như mật. Họ có chung chí hướng, coi nhau như tri kỷ.
Còn ta, bị chuyển đến Thanh Phong viện.
May thay, thất vọng quá nhiều khiến ta không còn kỳ vọng vào Lục Chấp nữa. Huống hồ trong bụng ta còn có một sinh linh bé nhỏ. Với cuộc sống hiện tại, ta cảm thấy mãn nguyện.
Thỉnh thoảng, Lục Chấp cũng sẽ đến phòng ta. Nhưng ta đã không còn ngu ngốc mà tiến lên lấy lòng hắn nữa.
Thường thì, ta ngồi bên cửa sổ cầm một quyển sách, dù chẳng hiểu đọc gì, chỉ để giết thời gian. Còn Lục Chấp, lặng lẽ dùng cơm do phòng bếp làm sẵn, ăn xong liền rời đi.
Đôi lúc, hắn sẽ mở lời, hỏi vài câu vụng về như tên của đứa trẻ, hay giới tính là gì.
Ta không tránh được những câu hỏi ấy, đành nhàn nhạt đáp vài lời, nói để phụ thân và mẫu thân quyết định.
Rồi hắn sẽ đến sờ bụng ta, nhưng ta luôn giật mình, không quen sự gần gũi của hắn, liền đứng dậy tránh xa. Căn phòng rơi vào sự im lặng khó chịu, ngột ngạt không chịu nổi.
Dần dần, hắn không đến nữa.
Ta thở phào nhẹ nhõm.