Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại ĐỜI NÀY TA KHÔNG NGOẢNH LẠI LẦN NÀO NỮA Chương 4 ĐỜI NÀY TA KHÔNG NGOẢNH LẠI LẦN NÀO NỮA

Chương 4 ĐỜI NÀY TA KHÔNG NGOẢNH LẠI LẦN NÀO NỮA

2:01 chiều – 16/12/2024

10

Chiều hôm sau, quả nhiên Lục phủ phái người mang tiền đến cho ta, còn kèm theo hôn thư đã được chính thức giải trừ.

Thậm chí còn có cả hai cửa tiệm giá trị rất lớn.

Ta lập tức bán hết, rồi lấy một nửa số tiền gửi cho Đông Hỉ ở Lục phủ, không ký tên, chỉ nói rằng vì ân tình mà để lại.

Sau đó, ta thu dọn hành lý rời khỏi đô thành.

Ta mua một chỗ trên đoàn thương buôn, họ còn giúp ta làm giấy thông hành, dịch vụ rất chu đáo.

Ta dự định đến Dương Châu, nghe nói nơi ấy là chốn phù hợp để hưởng thụ cuộc sống của người giàu có.

Hiện tại ta đã không như xưa, dĩ nhiên phải sống cho thật tốt.

Đoàn thương buôn đến từ Tô Châu, chuyên buôn bán tơ lụa, họ về Tô Châu và sẽ thả ta xuống giữa đường.

Ta lắc lư ngồi trong xe ngựa, lòng đầy hy vọng vào tương lai.

Nhưng chưa ra khỏi thành được năm dặm, phía sau bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

“Tất cả xuống xe!” Một giọng nói hung hãn vang lên.

Tim ta khẽ thót, nghĩ rằng đã gặp phải thổ phỉ, vội giấu tiền vào người. Rồi nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, ôm đầu ngồi thụp xuống:

“Hảo hán tha mạng. Ta không có tiền.”

Không khí bỗng rơi vào im lặng.

Một đôi giày thêu vàng từ từ dừng lại trước mặt ta.

Ta len lén ngẩng đầu, nhìn theo đôi giày, bất ngờ thấy một bộ phi ngư phục màu đỏ rực?

Đây chẳng phải là y phục của Cẩm Y Vệ sao?

Cảm thấy điều gì đó không đúng, ta từ từ ngẩng đầu, chạm phải một ánh mắt lạnh lùng nhưng phảng phất nét cười.

“Đa… đại nhân?” Ta kinh hô.

Vội vàng đứng dậy, suýt nữa đụng phải cằm hắn.

Vị công tử mặt lạnh khẽ lùi một bước, tránh khỏi ta. Thấy ta loạng choạng, hắn đưa tay đỡ lấy.

“Chúc cô nương, sao nàng lại ở đây?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Hắn dung mạo tuấn tú, ngũ quan sắc sảo, dáng người cao ráo, cả người toát lên vẻ lạnh lẽo như sương giá khiến người khác không dám đến gần.

Nhưng ta biết, hắn sẽ không làm hại ta. 

Bởi vì hắn đã từng cứu ta.

11

Đó là một đêm tối trời gió lớn.

Vì làm rơi đệ đệ, sợ bị đánh, ta ôm bàn giặt trốn ra ngoài lang thang.

Ta cố ý chọn một con đường vắng bóng người qua lại.

Không ngờ, đang thất thần, trước mắt bỗng xuất hiện hai bóng người quấn lấy nhau.

Họ đánh nhau đến khó phân thắng bại, đao kiếm lóe sáng trong đêm tối, ánh bạc lấp lánh.

Đây là lần đầu ta được chứng kiến cảnh tượng như vậy, lại còn miễn phí, nên hứng thú vô cùng.

Ta liền núp sau đống cỏ khô, chăm chú theo dõi.

Bên kia, người mặc hắc y dần rơi vào thế yếu. Nam tử hồng bào nhìn như sắp bắt được đối phương. Ai ngờ, ta vô ý giẫm lên một cành cây khô, tiếng “rắc” vang lên chói tai giữa đêm tĩnh mịch.

Người hắc y lập tức quay đầu nhìn ta, ánh mắt đầy sát khí.

Xong đời rồi!

Ta nhắm chặt mắt, quay người bỏ chạy.

Thế mới biết, xem náo nhiệt cũng thật nguy hiểm!

Hắc y nhân đuổi sát không buông. Nam tử hồng bào nhận ra có chuyện không ổn, cũng vội đuổi theo.

Chẳng mấy chốc, hắc y nhân đã đuổi kịp ta, mũi kiếm thẳng tắp đâm về phía ngực ta.

Đột nhiên, có người ôm lấy eo ta, hồng bào nam tử chắn trước mặt ta.

Chỉ nghe một tiếng “phập,” mũi kiếm cắm vào vai phải ân nhân của ta.

Hắn buông ta ra, xoay người phản công, nhưng vì bị thương, động tác trở nên chậm chạp.

Nhìn hắc y nhân dường như sắp thắng, tim ta đập loạn nhịp.

Ta nhặt lấy bàn giặt, lén lút vòng ra sau lưng hắc y nhân. Ngay giây sau, ta cầm bàn giặt lên, dùng hết sức đập mạnh vào đầu hắn.

Có lẽ vì không coi một nữ nhân là mối đe dọa, hắn hoàn toàn không chú ý phía sau.

Cũng không ngờ, một nữ tử tay chân yếu đuối lại có sức mạnh đến vậy.

Chỉ nghe một tiếng “bốp” trầm đục, hắc y nhân đổ gục xuống. Thanh kiếm trong tay hắn dừng lại cách cổ ân nhân ta chỉ một tấc.

Thật là nguy hiểm quá.

Nam tử hồng bào bị thương rất nặng, máu từ vai phải và chân trái chảy ra không ngừng.

Hắn cứu ta, là ân nhân của ta, làm sao ta có thể bỏ mặc được. Thế nên, ta lập tức chạy đến hiệu thuốc của Lý lão đầu, kéo ông ta ra ngoài.

“Lão đầu , mau xem cho hắn.” Ta sốt ruột giục.

“Chúc Kim Triêu, tiền đâu?” Lý lão đầu chậm rãi hỏi.

Ông ta mê tiền, mà ta lại không có, không trả tiền thì ông ta sẽ không cứu.

Ta vội vàng, nhìn quanh bốn phía, thấy thanh đao trong tay hắc y nhân có vỏ bọc gắn đá quý, liền nhanh chóng rút ra, đưa cho Lý lão đầu.

“Cái này, nhất định rất đáng giá.”

Ân nhân của ta khi ấy đã ý thức mơ hồ, gương mặt tuấn tú trắng bệch nhưng hắn vẫn nhớ dặn ta tìm dây trói người lại.

Ta không có dây, nghĩ một chút, liền lấy từ hòm thuốc của Lý lão đầu ra một gói mê hương tán, trực tiếp ép người kia nuốt xuống.

Về sau, Phí Dụ kể lại, nói rằng hắn chưa từng gặp một nữ nhân nào dũng mãnh như vậy.

Hắn nhớ mãi không quên.

Ngừng lại một chút, hắn hỏi ta:

“Ngươi không sợ Cẩm Y Vệ sao?”

Ta khó hiểu nhìn hắn:

“Tại sao phải sợ? Ta đâu phải tham quan.”

Hắn khẽ cong môi, nụ cười ấy đẹp đến mức khiến người ta ngơ ngẩn.

12

Cẩm Y Vệ dẫn cả đoàn chúng ta về Chiếu Ngục.

Khi bị thẩm vấn, ta thành thật khai báo.

“Tại sao ngươi muốn đi Dương Châu?” Một nam tử có vết sẹo trên mặt đang đứng bên cạnh Phí Dụ hỏi.

Ta rủ mắt xuống, lần lượt kể hết, từ việc bị mẹ kế ép gả đến chuyện dùng tiền đổi lấy hôn thư. Chỉ là, ta không nói rằng Lục gia không muốn cưới ta.

“Ta yêu tiền.” ta đáp.

Sau khi ghi chép xong khẩu cung, Cẩm Y Vệ rời khỏi phòng. Chỉ còn lại Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Phí Dụ đại nhân.

Hắn ngồi đối diện ta, một thân hồng bào cẩm tú càng làm nổi bật vẻ tôn quý như ngọc, sắc bén bức người.

Đêm đó, sau khi tỉnh lại, hắn rời đi ngay. Hôm sau, ta mang đầy thương tích đến y quán, nhưng lại không gặp hắn.

Từ đó, chưa từng thấy hắn lần nào nữa.

“Cẩm Y Vệ đã thông báo cho gia đình ngươi, để họ đến đón ngươi.”

Phí Dụ nhàn nhạt nói, giọng nói mang theo vài phần thờ ơ.

Ta kinh hoảng ngẩng đầu nhìn hắn, mặt như đưa đám:

“Đại nhân, ta không thể về. Nếu trở về, ta sẽ không thể thoát ra được nữa.”

Mẹ kế nhất định sẽ canh giữ nghiêm ngặt, ép ta gả đi.

Như vậy, thà chết còn hơn.

Phí Dụ đứng dậy, thanh Tú Xuân đao bên hông phát ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Hắn bước đến trước mặt ta, tháo còng trên tay ta ra, hỏi:

“Ngươi có biết vừa rồi ngươi đã suýt chết không?”

Ta không hiểu.

Phí Dụ cúi đầu, hàng mi đen nhánh khẽ rung động, đầu ngón tay trắng lạnh nhẹ nhàng xoa chỗ da cổ tay ta bị đỏ lên.

Mặt ta lập tức đỏ bừng, ấp úng nói:

“Đại… đại nhân…”

Phí Dụ ngẩng mắt, ánh nhìn như sao trời sáng rực nhìn thẳng vào mắt ta.

Bỗng dưng, hắn đứng thẳng người, rời đi. Hương thơm gỗ nhàn nhạt cũng theo đó mà xa dần.

Ta nghe hắn nói:

“Thương đội mà ngươi chọn đã vài lần giở trò lừa đảo, giấy thông hành cũng là giả. Khi đến nơi hoang vắng, không chỉ tiền của ngươi sẽ mất, mà mạng ngươi cũng khó bảo toàn.”

Mặt ta tái nhợt, chỉ cảm thấy vận số thật tệ hại.

Tim nhói đau, ta nhỏ giọng hỏi:

“Đại nhân, vậy có thể bắt họ trả lại tiền cho ta không?”

Ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua chỗ đấy!

Ánh mắt Phí Dụ thoáng qua một tia bất đắc dĩ.

13

Gia đình đến đón ta, chuyện này đã là định sẵn.

Ta quyết định giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất. Thế nên, ta đem toàn bộ tiền bạc giao cho Phí Dụ, nhờ hắn giữ hộ.

“Đại nhân, đợi ta vượt qua kiếp nạn này, ta sẽ đến tìm ngài.”

“Số tiền này xem như phí bảo quản, được không?” Ta nhìn hắn đầy hy vọng.

Khóe môi Phí Dụ khẽ co giật.

Hắn nhìn số tiền trong tay, trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu đồng ý. Ta lập tức nở nụ cười, lòng nhẹ nhõm hẳn.

Phí Dụ thấy ta cười, không hiểu vì sao, gương mặt lạnh lùng của hắn bỗng trở nên dịu dàng hơn.

Khi ta xoay người định rời đi, hắn đột nhiên vươn tay kéo ta lại.

Chỉ là khẽ chạm nhẹ lên cổ tay ta qua lớp áo, hơi ấm từ tay hắn thoáng qua rồi rời đi.

Ta quay đầu lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Phí Dụ hạ mắt xuống, mỉm cười nhìn ta, thần sắc ôn hòa.

Ta nghe thấy hắn từng chữ, từng chữ hỏi:

“Chúc Kim Triêu.”

“Nàng có muốn… gả cho ta không?”

Ầm——

Tâm trí ta chấn động, ngỡ rằng mình nghe nhầm, đôi mắt mở to nhìn hắn.

“Đại nhân?” Ta dò hỏi.

Phí Dụ trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi nói:

“Ta vì một số lý do cần có một phu nhân, nàng vì bị ép hôn mà phải trốn chạy, ta nghĩ chúng ta rất phù hợp, nàng nghĩ sao?”

Ta không nghĩ vậy.

Hôn nhân chính là nấm mồ.

“Đại nhân, ta không muốn lại dùng cách này nữa.” Ta nói, giọng đầy chán nản.

“Lại?” 

Phí Dụ nhạy bén bắt được sơ hở trong lời nói của ta.

Hàng mi ta khẽ rung, mấp máy môi, qua loa đáp: 

“Ta nói nhầm.”

Phí Dụ không chấp nhất, nhưng cũng không rõ hắn có tin hay không.

Một lúc sau, hắn khẽ nói:

“Chúc cô nương, nếu nàng gả cho ta, mọi thứ trong Phí phủ đều do nàng làm chủ.”

“Vả lại, ta từ nhỏ đã mất cha mẹ, sẽ không có ai đặt quy củ cho nàng.”

“Trong phủ cũng không có thiếp thất, sau này cũng sẽ không có, nàng không cần phải lo lắng những điều đó.”

“Ta công việc bận rộn, không thường ở nhà, nàng có thể tự do hơn một chút.”

“Quan trọng nhất là—” Hắn bỗng dừng lại.

Ta đang nghe đến say mê, thấy hắn ngưng bặt, liền không nhịn được ngẩng lên nhìn hắn.

Phí Dụ dường như chờ đúng khoảnh khắc này, chậm rãi nói:

“Phí phủ có tiền.”

“Cho nàng tùy ý tiêu xài.”

Đôi mắt ta tức thì sáng bừng.

“Thật sao?” 

Ta hỏi lại, dù sao thì tiền đúng là thứ tốt.

Phí Dụ khẽ cười, biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa như cam chịu thất bại.

Hắn gật đầu, khẳng định:

 “Thật.”

Cứ như thế, ta, Chúc Kim Triêu, lần thứ hai bước vào nấm mồ hôn nhân.