Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại ĐỜI NÀY TA KHÔNG NGOẢNH LẠI LẦN NÀO NỮA Chương 5 ĐỜI NÀY TA KHÔNG NGOẢNH LẠI LẦN NÀO NỮA

Chương 5 ĐỜI NÀY TA KHÔNG NGOẢNH LẠI LẦN NÀO NỮA

2:02 chiều – 16/12/2024

14

Ngày hạ sính, Phí Dụ đích thân dẫn Trưởng Công Chúa đến cầu hôn.

Cả nhà ta sợ hãi đến bối rối vô cùng.

May mắn thay, Trưởng Công Chúa tính tình hòa nhã, chỉ gọi ta đến trước mặt, dịu dàng hỏi:

“Ngươi chính là Kim Triêu?”

Ta mím môi, hồi hộp gật đầu.

“Quả là đứa trẻ ngoan.” 

Trưởng Công Chúa mỉm cười, tháo chiếc vòng ngọc trắng mịn từ cổ tay xuống, đeo vào tay ta.

“Kim Triêu, Ngọc Kình ta giao cho ngươi chăm sóc.”

Ngọc Kình? Ta ngơ ngác nhìn về phía Phí Dụ.

“Là biểu tự của ta.” Hắn nghiêm túc giải thích.

Ta vỡ lẽ, khắc ghi vào lòng.

Quá trình chuẩn bị hôn lễ rất phức tạp, nhưng may thay, tất cả đều do Phí Dụ lo liệu. Ngoài việc thử trang phục, ta không phải động tay vào bất cứ việc gì.

Mẹ kế, phụ thân và đệ đệ cũng không dám ức hiếp ta nữa. Vì họ sợ bị Phí Dụ tống vào Chiếu Ngục.

Ta suốt ngày vui vẻ hân hoan, cảm thấy ông trời vẫn còn thương xót, để ta khổ tận cam lai.

Trước khi thành thân, Phí Dụ vì không chắc ta thích kiểu trang sức nào nên đã đưa ta ra ngoài lựa chọn.

“Nàng chọn, ta trả.”

Hắn quả thực rất biết cách nói chuyện, lời nào cũng nói trúng tâm tư của ta.

Ta cười đến nỗi không khép miệng được. Phí Dụ thấy ta như vậy, khóe môi khẽ nhếch, cả người toát lên vẻ ôn hòa ấm áp.

Đến Trân Bảo Các, chưởng quầy đích thân ra đón tiếp chúng ta.

Đồ vật bên trong lấp lánh sáng rực, khiến ta hoa cả mắt. Gặp món nào vừa ý, ta liền kéo tay áo Phí Dụ, hắn lập tức gật đầu, bảo người gói lại.

Phối hợp vô cùng ăn ý.

Phí Dụ nói, hắn chưa từng đi dạo phố, có tiền cũng chẳng có chỗ tiêu. Ta liền bảo hắn, đúng lúc ta muốn tiêu nhưng không có tiền. Hai ta thật đúng là trời sinh một đôi.

Nghe vậy, Phí Dụ bật cười, tiếng cười trầm thấp, tay khẽ véo má trái ta. Không khí vô cùng hòa hợp. Cho đến khi một giọng nói dịu dàng vang lên:

“Phí Dụ, đây là phu nhân mà ngươi chọn sao?”

Lòng ta bỗng nhiên trùng xuống.

Quay đầu nhìn lại.

Liền thấy Lê Uyển, cùng người bên cạnh nàng—Lục Chấp.

15

Ta có nghe nói, hai nhà họ đã hạ sính, định thân với nhau. Hôn kỳ ấn định sau một tháng, muộn hơn lễ thành thân của ta và Phí Dụ nửa tháng.

Đây mới là quỹ đạo vốn có.

Những năm tháng bị dày vò ở Lục phủ, ta đã sớm không còn thích Lục Chấp, nên trong lòng không chút buồn thương, chỉ có sự nhẹ nhõm.

Trong Trân Bảo Các, khi nhìn thấy ta, đồng tử Lục Chấp bỗng co lại, bàn tay buông thõng bên người siết chặt rồi lại thả lỏng.

Hôm nay, hắn mặc một bộ trường sam xanh trúc, dáng người cao ráo, gương mặt anh tuấn. Đứng đối diện với Phí Dụ, hai người thu hút không ít ánh nhìn.

Ta làm như không thấy hắn, ngước mắt nhìn Phí Dụ.

Hắn nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lục Chấp. Ta khẽ kéo tay áo hắn, Phí Dụ lấy lại tinh thần, nắm tay ta tiến lên, giới thiệu:

“Kim Triêu, đây là thiên kim của Lê thừa tướng, Lê Uyển.”

Ta hành lễ một cách trang trọng.

Phí Dụ định tiếp tục giới thiệu ta, nhưng Lê Uyển giơ tay ngăn lại:

“Không cần giới thiệu, ta biết nàng.

“Là vị Chúc cô nương đã nhận một khoản tiền lớn từ Lục phủ, đúng không, A Chấp?” 

Lê Uyển mỉm cười, ánh mắt nhìn Lục Chấp đầy thân mật.

Sắc mặt Phí Dụ chợt trầm xuống, hắn nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:

“Kim Triêu, đây là đại tiểu thư nhà họ Lê, Lê Uyển, người từng bị Công chúa Ngọc Thành đuổi khỏi cung, cũng là kẻ thua muội muội dòng thứ trong cuộc tuyển tú.”

Hắn hiếm khi nói liền một hơi nhiều như vậy.

Thật sự hiếm thấy.

Gương mặt thanh tú trắng mịn của Lê Uyển lập tức tái xanh:

“Phí Dụ, ngươi!”

Không khí lập tức ngập tràn mùi thuốc súng.

Ta cúi đầu, hai vai khẽ run, cố gắng nhịn cười.

Khoảnh khắc này, ta mới hiểu, Lê Uyển cũng chỉ là một con cọp giấy. Ta thực ra không cần phải sợ nàng.

Không muốn dây dưa thêm, Phí Dụ kéo ta đi chỗ khác dạo chơi.

Chúng ta rời khỏi.

“Kim Triêu—”

Bỗng, Lục Chấp cất tiếng, gọi ta dừng lại.

Ta quay lại, không hiểu ý hắn.

Hắn mím môi, trong mắt mang theo vài phần mông lung:

“Ngươi… ngươi có từng mơ giấc mộng nào không?” Hắn trầm giọng hỏi.

Mộng sao?

Dĩ nhiên rồi, ta ngày nào cũng mơ được phát tài.

Ta gật đầu.

Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, ngừng lại một chút, rồi hỏi tiếp:

“Ngươi có mơ thấy… chúng ta thành thân không?”

Trong lòng ta bỗng rối loạn, trừng mắt nhìn hắn.

Câu hỏi này, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cả hai chúng ta.

Lục Chấp quả nhiên là chướng ngại trên con đường hạnh phúc của ta!

Lời vừa dứt, một luồng khí lạnh từ người Phí Dụ lan tỏa ra khắp nơi.

Vẻ mặt lạnh lùng của hắn thật đáng sợ, đôi mắt vốn mang ý cười giờ lạnh lẽo băng giá, sắc bén tựa lưỡi dao.

Lê Uyển giữ gương mặt cứng ngắc, đôi môi run run nhìn Lục Chấp.

Không ai hiểu Lục Chấp đang phát điên vì điều gì!

Ta kéo tay Phí Dụ, lắc đầu, nhẹ giọng phủ nhận:

“Không có.”

” Lục Thiếu gia, chúng ta chẳng liên quan gì nhau, mong ngài giữ tự trọng.” 

Ta từng chữ, từng chữ nói rõ ràng. Nói xong, kéo tay Phí Dụ rời đi.

Lục Chấp nghe vậy, gương mặt tuấn tú tái nhợt của hắn lập tức dịu xuống, chỉ là trong mắt lại ẩn chứa nỗi bất an.

Hắn đưa tay lên ngực, giọng nói trầm thấp:

“Không có sao?”

“Không có là tốt.”

Đôi mắt lạnh nhạt của hắn dõi theo hướng ta và Phí Dụ rời đi. Một lúc lâu sau, Lê Uyển mới nghe hắn khẽ nói:

“Chúng ta sớm thành hôn đi.”

16

Ngày đại hôn, ta dậy từ sớm.

Dưới ánh mặt trời buổi sáng, ngồi vào kiệu hoa đi đến Phí phủ.

Lần này, bên tai ta là tiếng chiêng trống rộn rã, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng.

Phí Dụ nắm tay ta xuống kiệu, Trưởng Công Chúa ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn chúng ta bái đường. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi mọi người.

Ta được đưa vào động phòng, Phí Dụ nhờ Công Chúa Ngọc Thành ở bên trò chuyện với ta.

Nàng có tính cách hơi giống Đông Hỉ, bụng đầy chuyện bát quái, lại rất phóng khoáng. Nàng dò hỏi cặn kẽ câu chuyện giữa ta và Phí Dụ.

Nàng còn nhắc đến Lê Uyển, nói rằng nàng ta là kiểu người “cưỡi lừa tìm ngựa,” cuối cùng tay trắng, gả phải kẻ chẳng ra gì.

Nàng bảo Lục Chấp không phải người tốt, những gì hắn đạt được rồi sẽ không biết trân trọng, Lê Uyển sẽ chịu không ít khổ sở.

Ta giật mình, nhận ra nàng thật tinh tường khi nhìn người.

Công chúa ngượng ngùng thè lưỡi, thú nhận rằng trước kia nàng cũng từng thích Lục Chấp, nhưng hắn luôn giữ thái độ mập mờ, khiến nàng tương tư phiền muộn một thời gian dài.

Cuối cùng, chính Phí Dụ đã giúp nàng nhìn thấu mối quan hệ mờ ám giữa Lục Chấp và Lê Uyển, để nàng kịp thời tỉnh ngộ.

“Xét về tài năng, Lục Chấp và Lê Uyển đều xuất sắc bậc nhất. Nhưng nói về tình cảm, hai người họ lại chẳng xứng đáng làm bạn đời tốt, một kẻ điên hơn kẻ kia.” Công Chúa thở dài.

Ta nghĩ đến kiếp trước, bất giác gật đầu đồng tình.

Lục Chấp và Lê Uyển kiêu ngạo quá mức, kiêu ngạo đến mức cho rằng tất cả những ai không bằng họ đều có mưu đồ riêng.

Trời dần tối, Phí Dụ tiếp đãi xong khách khứa, trở về phòng. Công chúa đã rời đi. Căn phòng yên tĩnh lạ thường.

Ta hít sâu một hơi, lắng nghe tiếng bước chân của hắn hòa cùng nhịp thở khẽ của chính mình.

Ánh nến rực sáng, qua lớp khăn trùm đầu, ta thấy hắn chậm rãi dừng lại trước mặt.

Tay hắn nâng khăn trùm lên, từng chút một, để lộ gương mặt tuấn mỹ như ngọc trong bộ hỷ phục.

Phí Dụ mỉm cười nhìn ta, ánh mắt ôn nhu, đầy dịu dàng.

Ta căng thẳng đến mức khẽ nhếch môi, nhưng không biết nên nói gì.

“Uống rượu giao bôi trước chứ?” Phí Dụ hỏi.

Ta siết chặt tay, khẽ gật đầu.

Khoảng cách giữa chúng ta dần thu hẹp, tim ta đập như trống, đôi mắt nhắm chặt lại.

Ta nghĩ, dường như mình đã có chút cảm tình với Phí Dụ. Nhưng—chưa đến mức sâu đậm.

Uống xong rượu giao bôi, Phí Dụ ngồi xuống cạnh ta. Hắn đưa tay, giúp ta gỡ từng món trang sức trên đầu. Sau đó, ta đi vào sau bình phong, thay y phục và rửa mặt.

Rửa ráy xong, lòng ta đầy lo lắng, chậm rãi bước đến bên giường.

Phí Dụ đang tựa vào thành giường, chống đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, trên gương mặt phảng phất chút say.

Nghe tiếng động, hắn mở mắt nhìn ta, ánh mắt dịu dàng, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười.

“Mệt rồi sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Ta gật đầu.

Hắn nghiêng người, nhường chỗ để ta chui vào giường nằm xuống. Rồi hắn nằm xuống cạnh ta, kéo chăn đắp kỹ cho ta.

“Vậy ngủ đi.” Hắn vỗ nhẹ lên vai ta, ôm ta vào lòng.

Chỉ thấy tay phải hắn khẽ động, ánh đèn trong phòng lập tức tắt.

Ta căng thẳng đến nín thở.

Nhưng rất lâu sau, hắn vẫn không có hành động gì.

Cơn buồn ngủ dần kéo đến. Ta thở phào, rồi thiếp đi.