Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại ĐỜI NÀY TA KHÔNG NGOẢNH LẠI LẦN NÀO NỮA Chương 6 ĐỜI NÀY TA KHÔNG NGOẢNH LẠI LẦN NÀO NỮA

Chương 6 ĐỜI NÀY TA KHÔNG NGOẢNH LẠI LẦN NÀO NỮA

2:03 chiều – 16/12/2024

17

Lục Chấp đã làm một chuyện động trời khiến người người phải kinh ngạc.

Đó là hắn… bỏ trốn khỏi hôn lễ.

Chuyện xảy ra ngay ngày hôm sau khi ta thành thân. 

Khi ấy, Phí Dụ bị truyền vào cung, mãi đến đêm khuya vẫn chưa trở về. Ngọc Thành Công Chúa cố ý đến tìm ta trò chuyện giải khuây.

Chúng ta tám chuyện đến nửa đêm rồi mới ai về giường nấy.

Đến canh ba, quản gia gấp gáp đến gõ cửa phòng ta.

“Phu nhân, đại công tử nhà họ Lục muốn gặp người.”

Ta kinh hãi, lập tức sai quản gia đuổi hắn đi.

Quản gia lộ vẻ khó xử, nói:

“Phu nhân, Lục công tử bảo, nếu không gặp được người, hắn sẽ không đi.”

Ta giận đến mức tối sầm mặt mày, thay y phục xong, mang đầy một bụng lửa giận ra tiền sảnh.

Lục Chấp vẫn mặc hỷ phục, gương mặt thanh tú, non nớt như thiếu niên. Nhưng không hiểu vì sao, ta cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Hắn dường như trong chớp mắt đã trở nên trầm ổn, lạnh lùng.

Vừa bước vào sảnh, Lục Chấp liền xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm đặt trên người ta.

Hắn trông còn giận dữ hơn cả ta.

” Chúc Kim Triêu, nàng vì chọc tức ta mà phải làm đến mức này sao?” 

Giọng hắn mang theo chất vấn.

Ta ngẩn người nhìn hắn, đôi tay bắt đầu run rẩy:

“Ngươi…”

“Ngươi cũng nhớ lại ?”

Nỗi sợ hãi, bi thương, tuyệt vọng ùa vào tâm trí ta như sóng dữ. Tất cả những cảm xúc này đều do người trước mặt mang lại.

Lục Chấp, kẻ sở hữu ký ức về kiếp trước, sắc mặt tái nhợt như cắt.

Hắn tiến về phía ta, ta lùi lại từng bước. Nha hoàn vội vàng bước lên, chắn trước mặt hắn.

“Kim Triêu, nếu bây giờ nàng hòa ly với Phí Dụ, ta sẽ không truy cứu.” Lục Chấp nghiến răng nói.

Ta kinh hãi vịn vào thành ghế, nghe vậy chỉ cười chua xót:

“Lục Chấp, ngươi thật là… buồn cười quá mức!”

Hắn thực sự nghĩ rằng, ta vẫn còn si mê hắn sâu đậm. Rằng bất kể ta làm gì, ta sẽ mãi chờ hắn ở nguyên chỗ cũ.

“Ngươi đúng là một kẻ điên.” Ta thốt lên.

Lục Chấp không phản bác, hắn chỉ nhìn thẳng vào ta, ánh mắt sâu như biển.

Ta nghe hắn nói:

“Kim Triêu, Phí Dụ không phải là một người chồng tốt, hắn có nhiều thù địch, nàng không cần phải dấn thân vào vũng nước đục này.”

Ta cần hắn phải nhắc nhở sao? Ta đâu phải kẻ ngu ngốc.

Nếu đã nguyện ý gả cho Phí Dụ, ta tự nhiên đã chuẩn bị tinh thần cùng hắn đối mặt mọi thứ.

Huống chi… hắn cho ta tiền tiêu.

18

“Không cần ngươi bận tâm.”

Khi nhắc đến Phí Dụ, ta bỗng dưng bình tĩnh lại, ngồi xuống vị trí chủ tọa.

Lạnh lùng nhìn Lục Chấp, ta nói với giọng khách khí nhưng đầy xa cách:

” Lục đại nhân, nếu ngài đêm khuya đến đây chỉ để nói những lời mơ hồ này, thứ lỗi ta không thể tiếp.”

Thấy nét mặt ta không chút cảm xúc, Lục Chấp chắp tay sau lưng, chậm rãi nói:

“Kim Triêu, ta biết nàng oán hận ta, nhưng dù nàng có tin hay không, trong lòng ta luôn có nàng.”

Sắc mặt ta và nha hoàn lập tức trắng bệch.

“Phu nhân.” 

Nha hoàn chắn trước ta, nhỏ giọng hỏi:

“Hắn bị mất trí rồi sao?”

Ta cố gắng kìm nén cơn giận, vừa định mở miệng đuổi hắn đi thì Lục Chấp lại cắt ngang:

“Kim Triêu, ta sẽ không buông tay. Từ nay về sau, trong phủ của ta chỉ có một mình nàng.”

Hắn tự mình tuyên bố:

“Nàng không hòa ly cũng không sao, chờ nửa năm sau Phí Dụ chết, ta cũng sẽ đưa nàng về phủ.”

Điên rồi, thật sự điên rồi!

Nhưng hắn nói… Phí Dụ sẽ chết.

Lòng ta rối loạn, hoang mang, không biết nên làm thế nào.

Trong đầu ta hiện lên ánh mắt mỉm cười dịu dàng của Phí Dụ.

Ta không muốn hắn chết, cho dù có được bao nhiêu tiền, ta cũng không muốn.

Lục Chấp nhìn ta với ánh mắt tự tin, như thể hắn biết chắc ta sẽ không nhịn được mà hỏi hắn.

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng như sương:

” Lục đại nhân đây là—chắc chắn rằng ta sẽ chết sao?”

Phí Dụ trong bộ y phục sẫm màu bước vào, nụ cười trên môi hắn không hề chạm đến đáy mắt.

Ta lập tức đứng dậy, một cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng, như thể ta vừa tìm được chỗ dựa vững chắc.

Phí Dụ bước đến bên ta, nhẹ nhàng xoa đầu ta.

“Đừng sợ.” Hắn thấp giọng trấn an.

Ta gật đầu, thân thể căng thẳng dần thả lỏng.

Lục Chấp mặt mày u ám, trong mắt thoáng qua sự tổn thương và hoảng loạn.

Ta cũng lười để ý đến hắn.

“Nàng về phòng trước, nơi này giao cho ta được không?” 

Phí Dụ nhẹ giọng hỏi ý kiến ta.

Ta cầu còn không được, liền nhanh chóng gật đầu. Không chút do dự, ta dẫn theo nha hoàn quay lưng rời đi.

Lục Chấp, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ta cũng không muốn gặp lại hắn.

19

Đêm đó, không biết Phí Dụ đã nói gì, nhưng từ đó về sau, Lục Chấp không còn xuất hiện trước mặt ta nữa.

Chẳng bao lâu sau, cả nhà họ Lục và họ Lê đều bị lật đổ. Chính Phí Dụ tự mình dẫn người đến khám xét và tịch thu gia sản, Lục Chấp và Lê Uyển bị phán lưu đày.

Ta chuộc Đông Hỉ về.

Nàng vẫn hoạt bát như ngày nào, điều này khiến ta rất vui mừng.

Cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, Phí Dụ vẫn không hỏi về những bí mật của ta. Hắn chỉ nói:

“Nếu có ai bắt nạt nàng, nhất định phải phản kháng lại. Có ta ở đây chống lưng cho nàng thì còn sợ gì chứ?”

Ta mỉm cười, ôm lấy hắn, trong lòng tràn ngập hân hoan.

Nửa năm sau, Phí Dụ vẫn khỏe mạnh, sống yên lành. Ta rốt cuộc yên tâm, liền quyết định kéo hắn đi dạo lễ hội đèn hoa.

Khung cảnh vẫn náo nhiệt như trong ký ức.

Ta đứng dưới gốc cây, kiễng chân hôn nhẹ lên môi Phí Dụ, nhỏ giọng nói:

“Đại nhân, ta thích ngài.”

 

(Kết thúc chính văn)

Ngoại truyện: Phí Dụ

1

Đêm dạo lễ hội đèn hoa, Chúc Kim Triêu đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.

“Đại nhân, nếu ta có thai, con có được nuôi bên gối ta không?”

Phí Dụ vừa che chở cho nàng, vừa dẫn nàng vào chỗ đông người.

Chúc Kim Triêu thích náo nhiệt, dù hắn không ưa, nhưng cũng chẳng còn cách nào.

Nghe vậy, trên gương mặt lạnh lùng của Phí Dụ thoáng hiện nét bất đắc dĩ, hắn nói:

“Không thì sao đây? Con của chúng ta, nếu chúng ta không nuôi, nàng định giao cho ai?”

Nghe xong, Chúc Kim Triêu không khỏi cảm thấy tủi thân, cảm xúc dâng trào. Nàng không dám tin, liền hỏi lại:

“Thật sự để ta nuôi sao?”

Phí Dụ cúi đầu nhìn nàng, nhất thời không rõ nàng muốn nuôi hay không muốn nuôi.

Nghĩ một chút, hắn mở miệng:

“Nếu nàng thật sự không muốn nuôi cũng được. Cùng lắm ta ôm con đến nha môn.”

Điều đó thật không cần thiết, Chúc Kim Triêu không sao tưởng tượng nổi cảnh ấy. Ánh mắt nàng lấp lánh lệ, khẽ lắc đầu:

“Vẫn là ta nuôi, đợi ngài từ nha môn trở về nhà thì ngài giữ con.”

Phí Dụ “ừm” một tiếng, đồng ý.

Hai người bàn bạc xong, Chúc Kim Triêu rốt cuộc yên lòng. Nàng ngoan ngoãn tựa vào lòng Phí Dụ, tay nắm chặt lấy tay hắn.

Một lát sau, nàng lại hỏi:

“Đại nhân, sau này việc giao tế ở Phí phủ cũng là do ta phụ trách sao?”

Phí Dụ không hiểu trong đầu Chúc Kim Triêu đang nghĩ gì, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đáp:

“Đương nhiên, nàng là phu nhân chủ nhà, nếu không phải nàng làm, thì ta…”

Nghĩ đến việc bản thân phải ngồi giữa một đám phu nhân tiểu thư để xã giao, Phí Dụ không khỏi rùng mình.

“Kim Triêu, việc này chỉ có nàng làm được. Ta không thể làm được.”

 Phí Dụ mím môi, bảo phu nhân hãy suy nghĩ cẩn thận.

Ai ngờ, Chúc Kim Triêu đột nhiên bật khóc. Hơn nữa, là kiểu khóc nức nở, nước mắt ngắn dài.

Nàng ôm chặt lấy eo Phí Dụ, đầu nép vào áo choàng lớn của hắn, khóc đến nỗi nghẹn ngào không nói nên lời.

“Diêm vương mặt lạnh” Phí Dụ khẽ giật khóe môi vài lần. Gương mặt tuấn tú đầy uy nghi của hắn lộ ra vẻ lúng túng hiếm thấy.

Một hồi lâu, hắn thở dài, bất đắc dĩ nói:

“Được rồi, ta làm, ta làm, nàng đừng khóc nữa.”

Hắn thật sự là tự tìm cho mình một khắc tinh!

Chúc Kim Triêu dường như trút hết mọi uất ức, khóc đến nỗi khiến người xung quanh đều nhìn về phía Phí Dụ với ánh mắt khinh bỉ, tưởng hắn bắt nạt người ta.

Phí Dụ oan ức không biết tỏ cùng ai, đành bế nàng lên, đặt dưới một gốc cây để nàng khóc cho xong.

Lễ hội đèn hoa, ánh trăng rọi xuống dịu dàng, đèn lồng sáng rực như ban ngày. Phí Dụ vụng về nhưng đầy kiên nhẫn, dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng, mặc cho nước mắt của nàng làm ướt y phục hắn.

Một hồi lâu, nàng cuối cùng cũng ngừng khóc.

Bóng cây lay động, bốn bề yên tĩnh. Chúc Kim Triêu ngẩng đôi mắt đỏ hoe nhìn Phí Dụ:

“Đại nhân, ngài cúi đầu xuống.”

Phí Dụ nhướn mày, ngoan ngoãn cúi đầu.

Nàng kiễng chân, hai tay nâng mặt hắn, rồi bất ngờ hôn lên môi hắn.

Đôi môi mềm mại mang đến cảm giác dịu dàng.

Mặt Phí Dụ đỏ bừng, kịp nhận thức chuyện gì xảy ra liền lập tức hóa chủ động.

Nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy Chúc Kim Triêu cất giọng kiên định:

“Đại nhân, chúng ta về nhà đi. Ta muốn sinh con cho ngài!”

2

Người được gọi là “Diêm vương mặt lạnh” Phí Dụ từng có một giấc mơ.

Hắn mơ thấy mình đã chết.

Khi chết, trong lòng vẫn còn nhớ mong một cô nương đã lấy chồng, mong nàng bình an suôn sẻ.

Hắn quen biết cô nương ấy, nàng tên Chúc Kim Triêu, tính cách mạnh mẽ, thích náo nhiệt, vì vậy suýt mất mạng.

Nói thế nào nhỉ? Không phải nhất kiến chung tình, nhưng trong lòng cứ vương vấn.

Lệnh triệu khẩn từ cung đình là về chuyện nhị hoàng tử kết bè kết cánh với Lê thừa tướng.

Phí Dụ từng dừng chân trước cổng nhà Chúc Kim Triêu, sau đó xoay người rời đi.

Hắn nghĩ, đợi xong việc, quay lại hỏi ý nàng, liệu có muộn không. Nhưng không ngờ, lần sau gặp lại, nàng đã thành phụ nhân nhà họ Lục.

Chúc Kim Triêu là một cô nương ngốc nghếch nhưng chân thành, nàng thích một người, tự nhiên sẽ toàn tâm toàn ý.

Phí Dụ ẩn mình trên nhành cây, nhìn nàng cố sức chạy theo Lục Chấp, cảm thấy nàng thật ngốc nghếch.

Nhưng Chúc Kim Triêu không thấy mình ngốc.

Lục Chấp là người thông minh, dù trong mắt hắn lộ vẻ khinh ghét, nhưng trong lòng hiểu rõ sự quý giá của Chúc Kim Triêu.

Phí Dụ nhìn mối quan hệ của họ dần ấm lên, trong lòng chua xót, nhưng cũng vui mừng cho nàng.

Khi nghe tin nàng mang thai, hắn triệt để buông bỏ, quay lưng rời đi.

Triều đình rối ren, thái tử yếu thế, hắn phải đi xuống phía nam tìm chứng cứ, rồi vội vã quay lại kinh thành. Nhưng trên đường về, hắn bị tập kích ở ngoại ô và mất mạng tại đó.

Lúc ấy trời rất đẹp, hắn chết không ai hay, thi thể phơi ngoài hoang dã.

Một cỗ xe từ chùa trở về thành đột ngột dừng lại. Phu nhân trong xe giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng:

“Đông Hỉ, tìm người giúp một chút.”

Nàng vươn tay, lấy ra một chiếc túi thơm cũ kỹ.

Chúc Kim Triêu không có nhiều tiền, nhưng nàng thích những thứ đẹp đẽ lấp lánh.

Phí Dụ cảm thấy hối hận, biết vậy nên để lại một đường lui, đưa tiền cho nàng.

1

Thở dài một hơi, linh hồn Phí Dụ dần tan biến.

Cuối cùng, hắn tỉnh lại.

Trời vừa hửng sáng, hắn lập tức cưỡi ngựa đến nhà Chúc Kim Triêu, lại phát hiện nàng đang chuẩn bị rời đi.

Nàng thật sự vận số kém, thương đội mà nàng cẩn thận chọn hóa ra lại là bọn lừa đảo, lấy mạng người không chớp mắt.

Phí Dụ không khỏi cười khổ, dẫn người đuổi theo, nhìn nàng luống cuống nhảy xuống xe ngựa, gấp gáp nói:

“Hảo hán tha mạng. Ta không có tiền.”

Thật đúng là một cô nương ngốc nghếch.

End