Ngày phụ thân ta đỗ thám hoa, mẫu thân dẫn ta lên kinh thành.
Khi cả nhà đoàn tụ, bỗng một nhóm cường đạo xông đến, phụ thân vì bảo vệ mẫu thân và ta mà bị chém trọng thương rồi qua đời.
Ta và mẫu thân khóc thảm thiết, đau đớn đến xé gan xé ruột.
Cùng lúc ấy, trên lầu các của Thiên Kim Đài, công chúa cười khẽ, dịu dàng nói: “Quả là một kẻ si tình hiếm thấy, thật đáng tiếc.”
Nàng ta đem chân tình của phụ thân ta ra đặt cược, thua mất trăm lượng bạc, nhưng lại chẳng chút bận tâm.
Sau này, ta vào phủ công chúa làm cung nữ thân cận của nàng ta, trở thành cung nữ được nàng ta sủng ái nhất.
Ta dùng chân tình làm trò như cách nàng ta dạy ta, để rồi mở cho nàng ta một vở kịch, trong đó nàng ta là nhân vật chính.