08
Ta bình thản kể lại những gì mình nhìn thấy: “Hôm nay nô tỳ ra ngoài mua dầu hoa quế, tình cờ trông thấy một cô nương lên xe ngựa của Mạnh phủ.
“Rèm xe bị gió thổi tung, cô nương ấy liền ngả vào lòng Mạnh tiểu Hầu gia, mà Mạnh tiểu Hầu gia không hề đẩy nàng ta ra!”
Lời vừa dứt.
Không khí trong phòng lập tức trở nên im ắng lạ thường.
Nguyệt Thiền không ngờ có chuyện này, vừa hoảng vừa ngạc nhiên: “Sao có thể chứ? Mạnh tiểu Hầu gia với điện hạ là thanh mai trúc mã, từ trước đến nay đâu có gần gũi với cô nương nào khác!”
Nói đến đây, Nguyệt Thiền quay đầu lườm ta: “Có phải ngươi bịa đặt để dối gạt điện hạ không? Lâm Thu Ảnh, ngươi lớn gan thật, ngươi vốn chẳng phải là con của Triệu ma ma, còn trà trộn vào phủ công chúa—”
Nhưng Nguyệt Thiền chưa nói hết lời.
Ngoài cửa chợt vang lên một giọng nam kính cẩn: “Điện hạ, nô tài đã mang tranh tới.”
Ta bỏ qua Nguyệt Thiền đang giận dữ, đi thẳng ra ngoài, đứng ở cửa là con trai ruột của Triệu ma ma, Giang Tắc Thanh.
Hắn võ nghệ cao cường, khi trưởng thành đã trở thành thị vệ thân cận của công chúa, nếu không cần thiết sẽ không vào nội viện.
Ta nhận lấy bức họa từ tay hắn, khẽ nói “Cảm ơn huynh,” rồi quay lại dâng lên trước mặt công chúa: “Điện hạ, nô tỳ vì chỉ thoáng thấy nên sợ nhìn nhầm, liền đặc biệt nhờ huynh ấy vẽ lại hình ảnh cô nương kia.”
Giang Tắc Thanh đứng yên lặng ngoài cửa.
Gia Vận vẫn còn vẻ ngờ vực, cúi đầu nhìn bức tranh trong tay ta, mở ra xem.
Nhận ra người trong tranh, mắt nàng ta lập tức lộ vẻ phẫn nộ, giận dữ ném bức họa xuống đất: “Tiện nhân, dám dụ dỗ vị hôn phu của ta!”
Tranh rơi xuống, trải rộng ra, hiện rõ một mỹ nhân vừa thanh lệ vừa yêu kiều.
Ta lặng lẽ cúi người nhặt lại.
Ta nhận ra nàng ấy, chính là đích nữ của họ Thôi, được mệnh danh là Đệ nhất mỹ nhân.
Chỉ một lần thoáng qua đã khiến Mạnh tiểu Hầu gia thần hồn điên đảo.
Nếu không phải nàng ấy nhanh chóng rời kinh, chưa biết chuyện sẽ diễn biến ra sao.
“Nhưng chỉ mới nửa năm trước, cha của Thôi tiểu thư bị vu oan và giam vào ngục, còn nàng ta thì mất tích không rõ tung tích. Thật không ngờ, giờ nàng ta lại xuất hiện ở kinh thành.”
Ta đứng dậy, cuộn bức họa lại, vẻ căm phẫn nói: “Điện hạ, nữ nhân này thật đáng ghét, nếu trong lòng Mạnh tiểu Hầu gia thực sự có nàng ta, thì phải làm sao đây?”
“Càn rỡ!”
Gia Vận nhíu mày, bất ngờ nổi giận, quét sạch đồ đạc trên án thư xuống đất.
Những người trong phòng đồng loạt quỳ xuống rạp.
Ta cũng vội vàng quỳ theo: “Nô tỳ thất lễ.”
Sau khoảnh khắc im lặng chết chóc, Gia Vận vốn đang quay lưng về phía ta đột nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào ta: “Không, Thu Ảnh, ngươi nói không sai. Phải thử một phen mới được. Nói xem, có cách nào vừa trừ khử được nữ nhân kia, lại vừa thử được chân tình của Phò mã hay không?”
“Điện hạ! Thu Ảnh căn bản không phải là con gái của Triệu ma ma, ai biết nàng ta trà trộn vào phủ công chúa là có ý đồ gì. Điện hạ ngàn vạn lần không thể tiếp tục tin nàng ta—” Nguyệt Thiền tiến lên một bước, chỉ vào ta mà cao giọng nói.
Ta ngước mắt lên, tỏ vẻ bất lực: “Nguyệt Thiền, ta biết ngươi không hài lòng vì công chúa tin tưởng ta, nhưng chuyện này liên quan đến đại sự cả đời của công chúa, ngươi không cần nhằm vào ta.
“Hơn nữa, ca ca ta đang ở ngoài cửa, ta có phải là muội muội của huynh ấy hay không, công chúa hỏi một câu là rõ.”
Ngực Nguyệt Thiền phập phồng tức giận: “Ai biết các ngươi có cấu kết lại để lừa công chúa hay không!”
Nói xong, Nguyệt Thiền liền tiến sát đến bên Gia Vận, quỳ xuống: “Điện hạ—”
Nhưng lời nàng ta còn chưa nói hết, Gia Vận đã bực bội ngắt lời: “Đủ rồi! Ngươi còn muốn gây loạn nữa hay sao?”
Gia Vận tâm trạng không tốt, thường ngày khi Nguyệt Thiền nghi kỵ ta, nàng ta chẳng bận tâm, nhưng bây giờ lại liên quan đến Mạnh tiểu Hầu gia, chuyện của ta có là gì đâu?
Thấy Nguyệt Thiền kích động, Gia Vận nhìn qua ta, vẻ chừng chính trực và thản nhiên, nàng ta liền tỏ vẻ mệt mỏi, phất tay nói: “Nguyệt Thiền, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Điện hạ!”
“Đi ra!”
“…Vâng.”
Nguyệt Thiền đành bất đắc dĩ rời đi, lòng đầy oán hận.
09
Đợi Nguyệt Thiền đi khỏi, những người khác cũng lần lượt rời đi, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Gia Vận xoa nhẹ trán, ngồi xuống ghế, ngước mắt nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm của nàng ta đầy uy nghi: “Thu Ảnh, Nguyệt Thiền cũng là người một lòng vì ta, chỉ là tính tình nóng nảy và thích tranh giành, ngươi đừng để bụng.”
Ta ngừng lại một lát, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Nô tỳ tất nhiên không chấp nhặt với Nguyệt Thiền, nhưng nô tỳ có một kế, chỉ không biết có nên nói ra hay không.”
Gia Vận đôi mắt khẽ động, nhưng không nói gì, ý bảo ta tiếp tục.
Ta không vòng vo mà đáp ngay:
“Giữa sống chết có thể thấy rõ chân tình, nếu để Thôi tiểu thư và điện hạ đồng thời gặp nguy hiểm, nếu Mạnh tiểu Hầu gia có thể dứt khoát chọn cứu điện hạ, thì sẽ chứng minh rằng trong lòng ngài ấy, điện hạ có vị trí quan trọng hơn.”
“Gặp nguy hiểm?”
Trước mặt ta, đôi mắt Gia Vận hơi nheo lại, nhìn chằm chằm: “Nguy hiểm gì?”
“Chúng ta có thể dàn cảnh bắt cóc, đem Thôi tiểu thưđi. Gia tộc họ Thôi đã bị giam cầm, cho nên dù nàng ta có chết cũng chẳng ai hỏi tới,” ta ngẩng lên, nhìn Gia Vận một thoáng, nở một nụ cười, “Tất nhiên, điện hạ là ngọc ngà quý giá, không thể thực sự bị bọn bắt cóc bắt đi, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Chỉ cần tìm một người có thân hình tương tự, đáng tin cậy để giả làm điện hạ, rồi báo tin cho Mạnh tiểu Hầu gia là được.”
Như thế.
Dù Mạnh tiểu Hầu gia có thực sự không chọn Gia Vận, nàng ta vẫn chẳng tổn hao gì, mà còn có thể hiểu rõ lòng hắn.
Còn sinh mạng của Thôi tiểu thư, lại nằm trong tay Gia Vận.
Nàng ta không có lý do gì để không động lòng.
Quả nhiên.
Ánh mắt Gia Vận lóe lên một tia sáng, kéo ta đến ngồi bên cạnh, thân mật nói: “Kế này rất hay, nhưng ngươi nói xem ai sẽ đóng giả ta đây? Trong phủ này, người có dáng người tương tự ta chỉ có ngươi và Nguyệt Thiền, còn người khác ta lại không tin tưởng được.”
Nàng ta nói xong, ánh mắt dừng trên gương mặt ta, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười thật lòng.
Đây lại là một phép thử lòng trung thành của ta.
Sắc mặt ta không đổi: “Nô tỳ rất sẵn lòng phục vụ công chúa, nhưng kế hoạch này là do nô tỳ nghĩ ra, nô tỳ sợ vì hiểu quá rõ mà diễn không khéo, sẽ làm hỏng việc của công chúa. Tuy nhiên, điện hạ an tâm, nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh ngài.”
Lời vừa dứt, người bên cạnh ta trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng tin tưởng: “Vậy thì để Nguyệt Thiền đi.”
Ta cúi mắt đáp lời: “Vâng.”
“Bổn cung cũng mệt rồi, trời cũng không còn sớm, ngươi về nghỉ đi.”
“Dạ.”
10
Ra khỏi phòng, ta mới chậm rãi nhận ra trên lưng đã đẫm mồ hôi lạnh.
Gia Vận không phải là công chúa ngây thơ vô hại. Nàng ta chủ ý sâu xa, lại đa nghi, rất thích thử lòng người.
Ta ngẩng đầu, trong màn đêm, vầng trăng treo cao, rải xuống ánh bạc lạnh lẽo.
Chợt nhớ lại năm đầu tiên ta vào phủ.
Gia Vận giả vờ rơi xuống nước, các cung nữ đi theo nàng đều hoảng sợ, chỉ có ta và Nguyệt Thiền lập tức nhảy xuống cứu.
Sau đó, tất cả những cung nữ không nhảy xuống cứu nàng ta đều bị đánh đến chết.
Chỉ vì họ đã nhìn chủ tử rơi xuống nước mà không dám hy sinh thân mình cứu giúp, là tội bất trung.
Nàng ta không bận tâm họ có biết bơi hay không, chỉ biết những kẻ hèn mọn ấy không muốn liều mình vì một người cao quý như nàng ta.
Ta không biết bơi, suýt nữa đã chết đuối trong nước, nhưng nhờ vào sự trung thành này mà lọt vào mắt nàng ta.
Năm thứ hai vào phủ.
Trong phủ nuôi một con sói, không biết làm sao lại xổng ra.
Nó lao tới Gia Vận, nhưng ngay trước khi sói nhào tới, nàng ta đột ngột đẩy ta ra làm bia đỡ.
Chân ta bị sói cắn đến chảy máu đầm đìa, nhưng ta không hề oán trách, liều mạng đấu với con sói, khắp mình đầy vết thương, nhưng vẫn quay đầu gọi lớn: “Điện hạ, mau chạy đi!”
Những màn kịch như vậy, nàng ta thích nhất, và cũng là thứ làm nàng ta cảm động nhất.
…
Dòng suy nghĩ miên man của ta chợt đứt quãng khi thấy một bóng hình cao ráo xuất hiện trước mắt.
Đó là Giang Tắc Thanh.
Nam nhân quay lưng về phía ta, đứng bên ngoài sân. Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua gương mặt ta. Đôi mắt trầm tĩnh tiến lại gần, dừng cách ta hai bước, giọng nói trầm thấp: “Thân phận công chúa cao quý, muội đừng làm chuyện dại dột.”
Giang Tắc Thanh dáng người rắn rỏi, ngũ quan đoan chính, làn da khỏe khoắn màu lúa mì, đôi mắt sâu thẳm như mực.
Những năm ở phủ công chúa, nếu không có sự chăm sóc của hắn, ta có lẽ đã sớm mất mạng.
Nhưng hắn lại quá nhạy bén, còn biết rõ về thân phận của ta.
Ánh mắt ta mờ đi, ta cứ thế nhìn hắn, khẽ nói: “Vậy ngươi định tố giác ta với công chúa sao?”
Hắn đến thật đúng lúc.
Vừa vặn cắt ngang lời của Nguyệt Thiền.
Ta không tin đó là ngẫu nhiên.
“…”
Ánh mắt hai người giao nhau.
Hồi lâu, hắn là người đầu tiên quay đi, hầu kết khẽ di chuyển, giọng nói trầm xuống: “Muội biết ta sẽ không làm vậy.”
Ta khẽ cười không thành tiếng, bỗng tiến lại gần, thu hẹp khoảng cách, thấy hắn hơi tránh né, ta cong khóe môi, nhẹ nhàng nói: “Vậy nghe ta đi, đi tìm một kẻ tên là Ngô Trung Hổ làm kẻ bắt cóc.”
“… Được.”
Thấy hắn đồng ý, ta bước qua hắn định rời đi, nhưng bị hắn kéo lại, tay hắn nắm lấy cổ tay ta.
Chỉ một cú kéo nhẹ, ta đã ngã vào lòng hắn.
Thân hình hắn ấm áp, đôi tay chai sạn khẽ đặt lên eo ta, thấy ta nhíu mày, hắn như vừa chạm phải than nóng liền buông tay ngay, đầu tai đỏ ửng: “Muội tự cẩn thận.”
Ta ậm ừ một tiếng, không ngoái đầu mà rời đi.
Ta không muốn lừa hắn, nhưng hắn cứ tự lao đến để ta lợi dụng.
Vậy thì đừng trách ta.
11
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong vào năm ngày sau, đúng dịp lễ hội hoa đăng, đường phố đông đúc nhộn nhịp.
Ta sai Giang Tắc Thanh đánh ngất Nguyệt Thiền, thay cho nàng ta bộ y phục thường ngày của Gia Vận công chúa rồi đặt lên xe ngựa của phủ công chúa.
Khi xe ngựa đi đến chỗ vắng, bất ngờ xuất hiện một toán người lao ra, đánh ngã phu xe, rồi điều khiển xe bỏ chạy.
Biến cố xảy ra đột ngột, người trông thấy không nhiều, cũng không gây ra náo loạn.
Không xa đó, ta thò người vào trong xe, liếc nhìn Gia Vận công chúa vẫn ngồi vững vàng bên trong, nhẹ nhàng nói:
“Điện hạ, Nguyệt Thiền đã bị bắt đi rồi, ta đã báo người đi thông tin cho tiểu Hầu gia, công chúa, chúng ta có thể xuất phát được rồi.”
“Nguyệt Thiền không sao chứ?”
Đến giờ phút này, Gia Vận bỗng dưng có chút bất an: “Đám bắt cóc đó là người của chúng ta chứ?”
“Là người của chúng ta.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, chân mày Gia Vận hơi giãn ra một chút.
Có lẽ nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng lóe lên vài phần phấn khích.
Đó là một loại phấn khích khi đặt cược, đợi chờ giây phút tiết lộ kết quả, khiến huyết mạch trong cơ thể dường như sôi sục.
Gia Vận vốn dĩ xinh đẹp, lúc này gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn thẳng vào hướng chiếc xe ngựa đang tiến về phía trước: “Đi thôi!”
Ta ngồi phía sau nàng, lặng lẽ nhìn nàng ta, cũng hào hứng theo.
Giờ săn mồi, chính thức bắt đầu.