12
Khi Mạnh Vân Thư nhận được tin tức và đuổi đến nơi, Thôi tiểu thư cùng “công chúa Gia Vận” đều đã bị bịt đầu và đẩy đến rìa vách núi.
Cả hai đều chỉ có thể phát ra tiếng “ư ư” từ miệng.
Dưới ánh trăng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ được y phục và dáng người của hai người bọn họ.
Tên bắt cóc là một nam nhân trung niên, che mặt, cười lạnh nhìn Mạnh Vân Thư:
“Mạnh công tử, hai người, ta định giết một, tha một, ngươi chỉ có thể mang đi một.”
Nghe vậy, sắc mặt Mạnh Vân Thư ngay lập tức trở nên xanh xao, giọng giận dữ: “Ngươi là ai, lại dám bắt cóc công chúa triều đình?!”
Nghe thấy lời này, nam nhân bỗng đẩy hai người họ gần hơn về phía vách núi, khuôn mặt hơi vặn vẹo:
“Những năm qua ngươi truy sát ta không ngừng, ép ta phải chết! Vậy thì cùng chết đi!”
“Ngươi là—”
Đồng tử của Mạnh Vân Thư giãn nở, thấy ông ta thực sự muốn động thủ, lập tức quên mất câu nói của mình: “Ngươi đừng làm tổn thương—”
Nhưng lời chưa dứt.
“Ưm!” Một tiếng kêu nghẹn ngào, một bóng hình mảnh mai như cánh diều đứt dây rơi xuống!
Nhìn thấy y phục trên người nàng, mắt Mạnh Vân Thư đỏ hoe, lập tức lao tới: “Gia Vận!!”
Thấy hắn ta phát điên, ánh mắt nam nhân kia lóe lên, không định nán lại nữa, vừa quay người muốn chạy thì bị một mũi tên bắn xuyên từ trong rừng ra!
Đó là người của Mạnh Vân Thư.
Trước khi chết, đôi mắt của người nam nhâm đỏ ngầu, trừng trừng nhìn về hướng ta và Gia Vận đang đứng, miệng mở ra nhưng không còn thốt nên lời.
Ta lạnh lùng nhìn ông ta ngã xuống.
Mạnh Vân Thư không phải kẻ ngốc, làm sao có thể thực sự chọn giữa hai người?
Dù sao thì ông ta cũng chết đúng tội.
Năm xưa ông ta đã chém trọng thương phụ thân ta, còn sống đến giờ đã là dài.
Nhưng không đợi ta nghĩ thêm, “Chát!” một tiếng.
Mặt ta bị đánh lệch sang một bên, đôi mắt đẹp của Gia Vận như muốn phun lửa:
“Láo xược! Sao ngươi dám để hắn thực sự đẩy Nguyệt Thiền xuống!”
Má bên đau rát, ta khẽ cắn vào má, nếm thấy vị máu, ngẩng lên với đôi mắt vô tội, ngạc nhiên nói: “Đây không phải chủ ý của nô tỳ!”
Dĩ nhiên là phải rồi.
Nguyệt Thiền biết bí mật của ta, tất nhiên không thể để nàng ta sống được.
Ta nhờ Giang Tắc Thanh báo với Ngô Trung Hổ rằng công chúa muốn nhân cơ hội này xử lý một cung nữ, chỉ cần ông ta hoàn thành việc này, công chúa sẽ tha cho ông ta.
Đó gọi là, một mũi tên trúng hai đích.
Thấy vẻ mặt ta không giống đang nói dối, Gia Vận đẩy ta ra, làm bộ muốn xuống xe: “Bổn cung phải đi xem!”
Nhưng chân nàng ta còn chưa kịp bước, cả người đã cứng lại.
Lưỡi dao rạch qua vải lụa, đâm sâu vào thịt.
Ta chậm rãi rút con dao găm ra, thấy đồng tử nàng ta bỗng nhiên mở to, ta mỉm cười dịu dàng, tiến lại gần: “Điện hạ, ván cược này chưa kết thúc, người không thể phá hủy trước được đâu.”
“Nguời đâu—” Nàng ta định kêu, nhưng bị ta bịt chặt miệng, ánh mắt dần mở lớn rồi cuối cùng ngất đi.
Ta không nhìn lại phía sau, lập tức điều khiển xe rời khỏi hiện trường.
13
Thật ra chỉ chút nữa là nàng ta đã phát hiện ra sự thật rồi.
Những lời Nguyệt Thiền nói đêm đó đều là thật.
Ta không phải là con gái của Triệu ma ma, mà là người được bà ấy cứu.
Ba năm trước, sau khi phụ thân qua đời, sự việc đã gây nên không ít sóng gió.
Một tân khoa Thám Hoa bị giết hại ngay trên phố, bệ hạ phẫn nộ.
Ta từng nghĩ hung thủ sẽ bị trừng trị đích đáng, nhưng chẳng ngờ thứ ta đợi được lại là sự truy sát không ngừng của gia tộc bên ngoại của công chúa.
Mẫu thân ôm ta chạy trốn khắp nơi, cuối cùng bị đuổi đến một vách núi, bà ôm một bù nhìn có kích cỡ như ta rồi nhảy xuống.
Năm đó, ta mới mười ba tuổi, bị Triệu ma ma che miệng giấu sau gốc cây, chỉ biết trơ mắt nhìn mẫu thân rơi nước mắt, chết ngay trước mắt ta!
Triệu ma ma để ta ở lại, sống cùng con gái bà.
Nhưng ngày lành chẳng kéo dài.
Công chúa bất ngờ ra lệnh bà đưa con gái vào phủ công chúa, dùng để khống chế bà.
Triệu ma ma biết rõ sự độc ác của công chúa, không nỡ để con gái sa vào hố lửa.
Đúng lúc đó, ta tự nguyện đứng ra, và nhờ vậy mà có được cơ hội báo thù.
Chỉ tiếc, Nguyệt Thiền – người biết rõ chân tướng – lại không còn cơ hội để nói ra nữa.
14
Khi ta trở về phủ công chúa, trời đã gần sáng.
Quản gia đã đợi cả đêm, vừa thấy ta, gương mặt kinh hoàng: “Thu Ảnh, chuyện này là sao? Điện hạ đâu rồi!”
Ta chưa kịp chải chuốt, vành mắt vẫn còn đỏ, tóc búi hơi rối, giọng nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng:
“Điện hạ, điện hạ bị bọn cướp bắt cóc rồi! Khi tiểu hầu gia đến nơi, điện hạ, điện hạ đã bị đẩy xuống vách núi rồi!”
“Cái gì!”
Quản gia giật mình lùi lại, suýt ngã, lập tức hoảng loạn, nhìn trái nhìn phải không thấy Nguyệt Thiền, lại hỏi: “Vậy, Nguyệt Thiền đâu?”
“Nguyệt Thiền vì cứu công chúa mà cũng ngã xuống theo!”
Ta lau nước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bá Thúc, giờ tình hình chưa rõ ràng, trước tiên hãy điều hết gia nhân trong phủ đi tìm dưới chân vách núi.
“Đợi tìm thấy rồi báo cho hoàng thượng và hoàng hậu cũng chưa muộn, lỡ đâu điện hạ còn sống thì sao!”
Nếu vội vàng báo tin dữ, sợ rằng trong phủ công chúa chẳng ai sống nổi.
Quản gia hiểu rõ điều đó, liên tục gật đầu đáp: “Ngươi nói đúng, ta sẽ ngay lập tức điều người âm thầm tìm kiếm.”
Ta gật đầu nhẹ.
Phủ công chúa đã tìm cách ém nhẹm tin tức, nhưng ta biết tin này không thể giấu kín được lâu.
Ta không lo lắng việc Thôi tiểu thư sẽ tiết lộ, vì dù sao nàng ấy cũng cùng phe với chúng ta.
Nhưng tạm thời, ta sẽ không đi gặp nàng ấy.
Sau khi chải chuốt, nghỉ ngơi một chút, ta đi một vòng trên phố, như thường lệ mua vài thứ.
Khi ta đi qua một con hẻm, đột nhiên có ai đó bịt miệng ta, rồi kéo mạnh vào trong con hẻm!
15
Ta vùng vẫy, nhưng vô ích.
Khi đã đến chỗ khuất, người kia mới cúi xuống nói vào tai ta bằng giọng thấp: “Tiểu hầu gia muốn gặp ngươi hỏi chuyện.”
Tiểu hầu gia?
Ta chớp chớp mắt, rồi nhìn thấy một bóng người từ sâu trong hẻm bước ra.
Rõ ràng đó là Mạnh Vân Thư.
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, vằn những tia máu, có lẽ đã thức trắng đêm, dáng vẻ tiều tụy, nhưng đôi mắt đen ấy lại sắc bén, đầy sát khí, dường như có thể xuyên thấu mọi tâm tư của người khác.
Ta rùng mình, nhỏ nhẹ kêu: “Tiểu hầu gia.”
Mạnh Vân Thư nhìn chăm chú, giọng lạnh như băng: “Ta đã tra ra, năm ngày trước, thị vệ phủ công chúa đã đích thân đi tìm Ngô Trung Hổ, kẻ đó là ca ca ngươi!”
Ánh mắt ta thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên vừa đủ, nhưng rất nhanh đã cúi thấp đầu: “Tiểu hầu gia, ta không hiểu ngài đang nói gì.”
Cổ ta bất ngờ bị siết chặt, mạnh đến nỗi bị ép ngẩng cao lên.
Gương mặt hắn ta kề sát, chẳng còn nửa phần ôn nhu khi ở trước Gia Vận, từng chữ từng chữ như lưỡi dao cứa: “Đừng ép ta phải ra tay với ngươi, nói!”
Ta bị ép phải ngửa đầu, cảm giác nghẹt thở tràn tới, nước mắt không tự chủ được mà trào ra.
“Không phải ta… là công chúa đã lập ra ván cược ấy.”
Bàn tay đang kìm kẹp ta bất ngờ buông ra, ta ngã nhào xuống đất, thở dốc.
“Ván cược? Nàng lấy ta ra làm ván cược?”
Dường như hắn ta thoáng sững sờ, trong ánh mắt lóe lên sự đau đớn, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, hắn ta nhìn xuống ta từ trên cao: “Vậy giờ ván cược đã kết thúc rồi, Gia Vận đâu?”
Ta ôm cổ, ngắt quãng đáp: “Điện hạ oán trách ngài đã không bảo vệ điện hạ, nên đã rời đến biệt trang, còn nói…”
“Nói cái gì?”
Ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn ta, liều lĩnh nói: “Còn nói không muốn gả cho ngài nữa, đây là tín vật, bảo ta tìm cơ hội trả lại ngài.”
Nói rồi, ta từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội.
Đó là thứ do chính tay hắn ta tạc.
Mạnh Vân Thư đương nhiên nhận ra ngay lập tức.
Hắn ta run rẩy cầm lấy ngọc bội từ tay ta, đôi mắt đen thẳm cứ nhìn chằm chằm vào nó, như thể muốn đốt thủng một lỗ, rất lâu sau, hắn ta cúi đầu, tay siết chặt ngọc bội đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch.
Vị tiểu hầu gia vốn luôn cao quý, giờ đây lại tràn ngập dáng vẻ chán nản: “Biệt trang nào, ta phải đi tìm nàng hỏi cho rõ.”
Dù đến lúc này, hắn ta vẫn còn yêu nàng ta.
Ta cúi đầu, nhẹ thở dài, khuyên nhủ: “Thật ra công chúa chỉ là trẻ con, tiểu hầu gia cũng rõ, điện hạ vẫn luôn thích thử lòng người bên cạnh.
lLần này e rằng cũng chỉ là giận hờn thoáng qua thôi.
lChỉ cần tiểu hầu gia tỏ vẻ suy sụp, gầy yếu đi vài phần, chắc chắn công chúa sẽ nguôi giận.”
Ta nói với vẻ chân thành. Mạnh Vân Thư nhìn ta chằm chằm, thấy nét mặt ta hiền hòa, ánh mắt chân thành, tin tưởng vài phần: “Ngươi nói cũng phải.”
Ánh mắt hắn ta lướt qua cổ ta đã ửng đỏ, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc đưa cho ta, khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu như ngày thường: “Là ta nhất thời hấp tấp.”
Ta nhận lấy, khẽ nói: “Ta không sao,” rồi dõi mắt tiễn hắn ta rời đi, trong mắt dần hiện lên ý cười giễu cợt.
Ai bảo chân thành là không thể diễn?
16
Mạnh Vân Thư thật sự suy sụp suốt nửa tháng.
Đến vài ngày sau, khi hắn ta đến phủ công chúa, sắc mặt kém đi rất nhiều, quầng thâm dưới mắt hằn ta rõ, hiển nhiên đã lâu không ngủ yên.
Thấy ta sắp ra ngoài, hắn ta cung kính nói: “Thu Ảnh cô nương, có thể dẫn ta đi gặp Gia Vận không?”
Ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, nghe vậy bèn khẽ mỉm cười, đáp lễ: “Mời tiểu hầu gia.”
“Đa tạ.” Ánh mắt hắn ta sáng lên, tên tiểu đồng bên cạnh muốn đi theo, nhưng ta ngăn lại, nói: “Tiểu hầu gia, công chúa đã lâu không gặp ngài, chi bằng ngài đến một mình để tạo bất ngờ cho công chúa.”
Nghe vậy, Mạnh Vân Thư không suy nghĩ nhiều, tay mân mê ngọc bội, nói tiểu đồng về trước.
“Nhưng mà…”
Tiểu đồng có vẻ lo lắng, ta bước tới, giọng ấm áp: “Chi bằng ngươi cứ đợi trong phủ, chút nữa công chúa và tiểu hầu gia sẽ trở về.”
Như thế là vẹn toàn.
Tiểu đồng lập tức cúi đầu cảm tạ: “Đa tạ cô nương.”
Ta liếc nhìn Giang Tắc Thanh đang đứng sau cửa, cao giọng gọi: “Giang thị vệ.”
Giang Tắc Thanh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt mỉm cười của ta, hơi thở trầm xuống, nhưng không nói gì, bước tới đưa tiểu đồng rời đi.
Rồi ta điều khiển xe ngựa, đưa Mạnh Vân Thư đến biệt trang.
Suốt quãng đường không ai nói gì.
Cho đến khi xe đã đi được hơn nửa canh giờ, người bên trong bỗng nhiên cảnh giác: “Ngươi định đưa ta đi đâu? Đây không phải đường đến biệt trang!”
Tấm rèm “soạt” một tiếng bị vén lên.
Trong tay Mạnh Vân Thư cầm dao, ta cố ý giật dây cương, khiến ngựa chồm lên, người trong xe lập tức ngã ngửa ra sau.
Ta dừng xe bên vách núi, quay lại nhìn người trong xe.
Gương mặt anh tuấn của hắn ta tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo: “Loại hương này có vấn đề!”
“Phải, ta đã bỏ vào đó tán nhuyễn.”
Ta cũng chẳng phủ nhận, thản nhiên thưởng thức biểu cảm phẫn hận của hắn ta.
Tựa như nghĩ đến điều gì, ánh mắt hắn ta đột nhiên ngập tràn kinh hoàng: “Gia Vận đâu? Gia Vận đâu rồi!”
Ta liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Hắn ta theo bản năng nhìn theo, thấy vực sâu không đáy phía dưới, con ngươi co rút mãnh liệt, rồi lắc đầu, trừng mắt nhìn ta: “Không thể nào, người rơi xuống đêm đó không phải là Gia Vận! Là Nguyệt Thiền đúng không?”
“Đúng, tiểu hầu gia quả là có mắt nhìn, đêm đó kẻ bị bọn cướp đẩy xuống chính là Nguyệt Thiền.”
Dĩ nhiên ta biết hắn ta sẽ nhận ra người đêm đó không phải Gia Vận.
Bằng không, sao hắn ta lại tiếp tục tra xét, tra đến tận chỗ ta.
Rồi lại sa vào bẫy của ta?
Mục tiêu của ta xưa nay đâu chỉ có mỗi công chúa Gia Vận.
Ta không vội không chậm bước xuống xe ngựa, nhìn hắn ta bước loạng choạng theo sau, ta mỉm cười, nhẹ nhàng thêm một câu: “Nhưng sau khi các ngươi rời đi, ta đã ném Gia Vận thật xuống rồi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng ấy khiến ánh mắt của hắn biến đổi liên tục, nhìn ta như nhìn ác quỷ.
Đột nhiên, hắn ta lao tới, nhưng ta mạnh mẽ đẩy một cái: “Đi đi, xuống dưới mà bầu bạn cùng nàng!”
Mạnh Vân Thư không kiềm chế nổi mà ngã ngửa ra sau, cả người lơ lửng giữa không trung, nhưng vẫn kiên cường bám vào mỏm đá bên vách núi.
Chậc.
Cũng lì lợm thật.
Ta giẫm mạnh lên tay hắn ta, cúi xuống nhìn, ánh mắt ẩn chứa nụ cười nhưng không chút cảm xúc, giọng điệu nhẹ nhàng: “Lúc ngươi giúp Gia Vận che giấu tội chứng, đã từng nghĩ tới hôm nay chưa?”
Mạnh tiểu hầu gia thật là nhân vật cao quý, sống chết của một vị thám hoa nhỏ bé làm sao lọt vào mắt hắn ta.
Thế là hắn ta vì người trong lòng mà hủy diệt chứng cứ, còn bôi nhọ lên mặt Hoàng thượng, khiến Đại Lý Tự không có chỗ điều tra, biến tất cả thành một vụ tai nạn.
Nhưng không sao cả.
Giờ hắn ta sắp chết rồi.
Ta tiện tay nhặt một hòn đá lớn, nhìn con ngươi hắn co rút kịch liệt, mạnh mẽ đập xuống! Vách đá quá sâu, rơi xuống mà chẳng nghe thấy tiếng vọng lại.
Ta lặng lẽ nhìn một lúc, rồi quay đầu lại.
Nhìn vào Gia Vận đang đứng trong rừng với đôi mắt đẫm lệ.