17
Phải, ta chưa giết Gia Vận.
Dù sao ván cược này, ta cũng phải để nàng ta tận mắt chứng kiến kết cục.
Ta cười, vỗ vỗ tay, bước tới gần nàng ta, đôi tay nàng ta bị trói chặt, miệng nhét đầy vải, chỉ có thể “ư ư” rụt lui về phía sau, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Ta không khách khí, mạnh tay lôi nàng ta ra mép vách đá, vừa lôi vừa nói: “Thực ra ta thành công được, cũng phải nhờ công của điện hạ đó. Ngươi đoán xem, ta đã nói với hắn thế nào?”
“Nếu không phải vì Mạnh Vân Thư quá yêu điện hạ, làm sao dễ dàng tin lời ta, tự hành hạ mình mấy ngày, đến mức tinh thần tản mạn mà không nhận ra hương xông đã bị trộn lẫn thuốc tê và hương an thần?”
Nói đến đây, ta nhịn không được mà bật cười, nhìn ánh mắt nàng ta đầy sợ hãi, ta lại càng mỉm cười dịu dàng hơn:
“Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi đâu, dù sao mục tiêu bị chọn cũng không xứng biết sự thật, đó chẳng phải là quy tắc mà chính ngươi đã đặt ra sao.”
Nàng ta điên cuồng lắc đầu, như muốn nói điều gì.
Nhưng ta chỉ đơn giản đẩy nàng ta lên trước, không màng tới.
“Ư ư ư ư!”
Nàng ta trợn mắt trừng trừng nhìn ta, vừa sợ hãi vừa căm hận, như muốn nuốt chửng ta.
Ta cười khẽ, nhấc tay đẩy một cái.
Trong ánh mắt dần dần phóng đại của nàng ta, ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của mình.
Cha, nương.
Nữ nhi đã thay hai người báo thù rồi.
18
“Đủ chưa?” Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Ta quay đầu lại, nhìn rõ người tới, không hề bất ngờ, thậm chí còn nở nụ cười: “Tên tiểu đồng kia đâu rồi?”
“Hắn ở đây.”
Giang Tắc Thanh đáp, kéo từ chiếc xe ngựa khác ra một người, chính là tên tiểu đồng kia.
Ta chỉ về phía vực thẳm, ra hiệu: “Đưa hắn xuống bầu bạn với chủ nhân của hắn đi.”
Giang Tắc Thanh không nói lời nào, lặng lẽ thực hiện.
Nhưng chưa kịp bước về, đột nhiên hắn cảm thấy có lực kéo tới. May thay, thân thể vững chắc, hắn lập tức giữ chặt lấy tay ta đang định đẩy hắn, ánh mắt tối sầm: “Ngươi muốn giết ta?”
Ta lạnh mặt, không đáp.
Hắn biết quá nhiều rồi.
Ngay cả mẫu thân hắn, khi cứu ta cũng chỉ là sớm biết công chúa sẽ dùng con gái bà ấy để khống chế, muốn lợi dụng mối hận của ta làm con dao sắc mà thôi!
Người bước ra từ phủ công chúa, ai mà tử tế? Giờ đây ta đã bị lợi dụng hết mức, tiếp theo chẳng phải sẽ là giết lừa lấy cối sao? Đẩy mọi tội lỗi lên đầu ta?
Hừ.
Ta sẽ chết, vậy thì ta cũng sẽ kéo tất cả những kẻ này xuống địa ngục cùng ta!
Thấy không đẩy ngã được hắn, ta cũng chẳng buồn diễn kịch nữa, lập tức rút ra một con dao găm, nhắm thẳng ngực hắn mà đâm tới!
Nhưng hắn thân thủ quá tốt, ta không địch nổi, ngược lại còn bị hắn chế ngự, giọng trầm tĩnh: “Thu Ảnh, muội bình tĩnh lại!”
Ta vùng vẫy nhưng không thoát được, chỉ nhếch mép cười lạnh: “Ta giết không được ngươi, thì ngươi cứ đưa ta tới quan phủ đi.”
Một câu nói, khiến hắn khựng lại, hơi thở chợt nặng nề hơn. Cuối cùng, hắn lắc đầu: “Thu Ảnh, bất kể muội làm gì, ta đều sẽ bảo vệ muội.”
Tim ta khẽ chấn động.
Bất giác nhớ lại lần đầu gặp hắn.
Hắn vận bộ y phục gọn gàng, khi nhìn thấy ta lúc ấy mới mười ba trong nhà, thoáng ngạc nhiên, rồi ngượng ngập đưa que kẹo hồ lô cho ta, hỏi: “Muội ăn không?”
Muội muội của hắn từ trong phòng chạy ra, thấy vậy liền thét lên: “Ca ca thiên vị! Rõ ràng cái này là của muội!”
Khi ấy, Giang Tắc Thanh mới mười sáu, nhưng dáng vẻ đã cực kỳ trầm ổn, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thản nhiên nói: “Không phải, vốn dĩ là ta mua cho mình ăn.”
Ta cầm lấy que kẹo hồ lô từ tay hắn, chia cho muội muội hắn. Ánh mắt thoáng thấy ánh nhìn của hắn, ta vội vàng quay đi.
Sau lần ấy, hắn thường trở về nhà, mang cho ta và Giang Sương nhiều món đồ chơi, đồ ăn ngon.
Về sau, ta vào cung.
Hắn vì lo lắng, đứng canh suốt một đêm dưới hiên khi ta rơi xuống nước.
Lúc bị sói cắn, hắn không ngại xa xôi, nhanh chóng đưa thuốc kim sang thượng hảo đến cho ta.
Hồi ức đột nhiên trào dâng.
Con dao găm trong tay ta rơi xuống đất.
Thấy vậy, hắn cũng buông tay, đôi mắt đen sâu lắng nhìn ta: “Ta sẽ không tố cáo muội.”
“Nhưng ta vẫn sợ, vậy thế này nhé, ngươi uống cái này, ta sẽ không giết ngươi, và chúng ta vẫn ở bên nhau, được không?”
Ta nhìn hắn chằm chằm, lấy ra một chiếc bình sứ từ trong tay áo, chậm rãi thốt lên.
Trong chiếc bình này là cổ độc, là thứ ta đã mua với giá không hề nhỏ.
Loại cổ này rất ích kỷ.
Nếu ta chết, hắn cũng không sống được, nhưng nếu hắn chết, ta chẳng hề hấn gì.
Nói tới đây, ta cứ ngỡ hắn sẽ lộ bộ mặt thật.
Nhưng lại không ngờ.
Hắn nhận lấy chiếc bình từ tay ta, ngửa đầu uống cạn, đôi mắt đen rực sáng nhìn ta: “Thật chứ?
“Vậy bây giờ, ta có thể nắm tay muội được không?”
Ta: “…”
Ta chủ động nắm lấy tay hắn, cười rạng rỡ: “Đương nhiên, Tắc Thanh ca ca.”
Người hữu dụng như vậy, tạm thời cứ giữ lại.
Lời vừa dứt.
Hắn nắm lấy tay ta, chen vào giữa các ngón tay ta, đan chặt mười ngón tay với ta.
19
Cái chết của tiểu hầu gia và công chúa không phải chuyện nhỏ.
Khi Hoàng thượng và Hoàng hậu nhận được tin tức, phủ công chúa và Mạnh phủ đã loạn thành một mớ.
Lão Hầu gia nhà họ Mạnh ra lệnh điều tra triệt để. Một khi đã tra xét, người ta phát hiện ra sự việc công chúa bị bắt cóc vào đêm lễ hội đèn hoa, mà kẻ bắt cóc lại chính là Ngô Trung Hổ – kẻ đã phải chết từ ba năm trước.
Mạnh phủ và Hoàng hậu đều biết chuyện ba năm trước, chỉ cho rằng do ép người quá mức, mới khiến ông ta làm loạn như vậy.
Không cứu được người thương, tiểu hầu gia mấy ngày liền không thiết ăn uống, cuối cùng vì tình mà tự vẫn.
Mọi chuyện đều hợp lý đến lạ.
Dù Hoàng hậu và Mạnh phu nhân có đau khổ đến đâu, cũng không tìm ra được lý do nào khác.
Cuối cùng, vụ án được định là một tai nạn.
Ngày công chúa được đưa đi chôn cất, Hoàng hậu đích thân đến dự.
Ta sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn, chưa kịp nói một lời nào đã nước mắt đầm đìa, cả khuôn mặt phảng phất vẻ chết chóc.
Ai ai cũng biết, ta là tâm phúc của công chúa.
Khi nhìn thấy Hoàng hậu, ta cúi gối quỳ xuống, nghẹn ngào nói:
“Hoàng hậu nương nương, xin người cho nô tỳ được nửa đời còn lại vì công chúa mà thủ lăng.”
Nghe vậy, người phụ nữ tiều tụy ánh mắt thoáng động lòng: “Nhưng con vẫn còn trẻ, công chúa từng nói, ngươi là đứa trung thành và thông minh, bản cung bên người lại thiếu người, nếu công chua còn sống, ắt cũng không muốn ngươi vì mình mà tự hủy hoại bản thân. Về sau ngươi cứ đến hầu hạ bên cạnh bản cung đi.”
Ba năm qua, chuyện của ta đã sớm lọt vào tai Hoàng hậu.
Có lẽ, bà ta sẽ không tìm đâu ra một kẻ trung thành đến ngu muội như ta.
Ta ngước mắt nhìn lên với đôi mắt đẫm lệ, cúi đầu dập mạnh: “Vâng, nhưng xin nương nương cho phép nô tỳ đưa công chúa đi nốt đoạn cuối cùng.”
“Con ngoan.”
Hoàng hậu giơ tay, nhẹ nhàng vuốt qua đuôi tóc ta.
Sau lễ an táng của công chúa, phủ công chúa chìm vào tĩnh lặng.
Ta chậm rãi thu dọn đồ đạc, nơi cửa ra vào, một bóng đen lẻn vào.
Nam nhân đó ôm lấy eo ta, giọng trầm thấp: “Muội muốn vào cung sao?”
Ta ngước mắt, bàn tay mềm mại lướt qua cằm hắn, nhẹ nâng lên, gương mặt không còn chút nào của vẻ đau khổ, mà khẽ cười: “Dĩ nhiên, trò thử lòng này vẫn chưa kết thúc đâu.”
Ta muốn xem.
Tình nghĩa giữa Hoàng đế và Hoàng hậu, đến khi nào mới sụp đổ?
Ta sẽ khiến tất cả những kẻ đã hại chết cha nương ta đều phải trả giá, kể cả Hoàng hậu.
Nghe vậy, hắn cụp mắt, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Vậy ta cũng muốn vào cung.”
Ta mỉm cười đáp lời, kiễng chân đặt lên cằm hắn một nụ hôn: “Được thôi, xem bản lĩnh của ngươi thế nào.”
Yết hầu hắn khẽ động, mắt tối đi, vừa định ghé sát lại thì bị ta đẩy ra.
Hắn sững sờ giây lát.
Chỉ thấy ta cười: “Còn không mau đi, người sắp tới rồi.”
Chúng ta, gặp lại trong cung nhé.
(Hết truyện)