Ngoại truyện về Chu Cảnh (và mối tình BE với Cố tiểu thư)
Tiểu nương tử nhà Cố gia thật thú vị.
Ta hứng thú nhìn nàng loay hoay leo lên cây, cố vươn cái chân ngắn cũn để hái cho được trái đào đỏ au.
Có chút tiếc nuối, ta không biết có nên nói cho nàng biết năm nay mưa nhiều, đào chẳng ngon, chua gắt lắm.
Ta dùng khinh công, bước nhẹ trên vài cành cây, một tay ôm nàng xuống, tiện tay hái một trái đào đỏ.
Tiểu nương tử tròn mắt nhìn, đôi mắt to tròn long lanh như sao đêm.
Ta chọc vào má nàng, đặt trái đào vào tay nàng, cười trêu: “Mau ăn đi.”
Tiểu nương tử ngơ ngác, không nhúc nhích, bàn tay mũm mĩm ôm lấy trái đào, như thể có chút đờ đẫn.
Ta nghe thấy nàng lẩm bẩm mê man: “Tiểu lang quân, ngươi thật đẹp.”
Cái đồ nhỏ không biết xấu hổ, ta điểm nhẹ lên trán nàng, nhìn thấy búi tóc trơ trụi không cài gì, từ trong áo lấy ra một cây trâm hoa đào.
Đây là thứ mẫu phi tặng ta, ta nghĩ nó rất hợp với nàng.
Ta nắm lấy cổ tay mũm mĩm của nàng, cẩn thận giúp nàng cài lên tóc.
“Không được tháo ra nghe rõ chưa!”
Ta giả vờ hung hăng đe dọa nàng, thấy tiểu nương tử nghiêm túc gật đầu, đôi tay mũm mĩm tò mò sờ lên trâm, rồi lại e dè thu về.
Nàng kéo nhẹ tay áo ta, khẽ khàng hỏi với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Nàng hỏi: “Tiểu lang quân, sau này ta còn có thể tìm ngươi chơi không?”
Ta cười chạm vào trán nàng: “Được, chỉ cần ngươi vào cung, ta nhất định sẽ thấy ngươi.”
Khi ấy ánh mắt tràn đầy vui sướng và mong đợi của nàng không có chút giả tạo, ta cũng không ngờ trong lòng lại có chút niềm vui khó tả.
Nhưng khi ta chỉnh lại y phục, đeo ngọc bội rồi tìm nàng, chỉ nhận lại là cái cúi chào cung kính và một câu “Tam hoàng tử điện hạ vạn an.”
So với dáng vẻ làm nũng hôm đó, quả thật như một người hoàn toàn khác.
Ngay cả cây trâm hoa đào cũng chẳng còn cài trên tóc nàng.
Ta không khỏi tức giận, vung tay áo bỏ đi, không thèm ngoảnh lại.
Ta càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, cuối cùng không nhịn được mà đi tìm nàng, nhưng chỉ thấy nàng ngồi xổm trước mặt Lục đệ, dáng vẻ nịnh nọt rõ ràng, thậm chí còn đưa tay lau vết bụi trên mặt hắn!
Lửa giận từ trong lòng bùng lên, ta quay đầu bỏ đi.
Khi ấy ta nghĩ, sau này sẽ không bao giờ để ý đến tiểu nương tử ấy nữa.
Sau đó, Lục đệ của ta kết thân với Lương phi, nàng cũng theo sát, cứ nhìn thấy nàng đeo bám Lục hoàng tử, câu chuyện về việc nữ tử Cố gia không màng danh tiết bám vào Lục hoàng tử nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Mỗi lần trong cung có yến tiệc, ta lại thấy nàng nhìn Lục đệ với ánh mắt lấp lánh, rồi lại thấy Lục đệ đối xử với nàng hờ hững, thậm chí đôi khi còn sỉ nhục nàng, khiến ta không thể kiềm chế cơn giận.
Người ta không có cơ hội nâng niu trong tay, lại đang ra sức nịnh nọt kẻ khác, chịu đựng sự sỉ nhục.
Nhưng nàng chưa bao giờ than phiền, lúc nào cũng cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Lục đệ, như thể điều đó là niềm vui của nàng.
Rồi cuộc chiến đoạt ngôi bắt đầu, dù mẫu phi ta là quý phi, đường đi cũng không hề suôn sẻ.
Bao lần ta thoát chết, nằm trên giường đầy vết thương, ngọn gió lạnh buốt thổi qua.
Ta mơ màng nghĩ, lúc này chắc Lục đệ đang ôm ấp mỹ nhân trong vòng tay.
Nàng sẽ quan tâm đến hắn, chăm sóc hắn, sẽ khâu áo cho hắn, sẽ nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh mà gọi hắn là lang quân…
Ta đã cài một tỳ nữ vào Lục hoàng tử phủ.
Không phải để thu thập tin tức quân sự, cũng chẳng vì triều chính, chỉ để nàng mỗi ngày kể cho ta nghe những gì tiểu nương tử đã làm.
Nàng nói mỗi ngày tiểu nương tử đều để lại một ngọn đèn cung điện cho Lục đệ, ngồi bên cửa sổ cắt bấc đèn.
Nàng nói tiểu nương tử vì khâu áo cho Lục đệ mà mệt mỏi đến mức mắt đau nhức.
Nàng nói tiểu nương tử tự tay vào bếp làm một đĩa bánh quế hoa cho Lục đệ.
…
Ta như tự ngược, lắng nghe từng chi tiết, nghe câu chuyện nàng yêu Lục đệ điên cuồng.
Những đêm dài cô độc, ngọn đèn leo lét trong cơn gió lạnh, ta co người lại chịu đựng vết thương đau đớn, dựa vào vài bóng dáng hiếm hoi trong đầu, tưởng tượng cảnh nàng khâu áo cho ta, bưng đĩa bánh quế hoa rồi được ta kéo vào lòng.
Ta sẽ hôn nàng, sẽ vuốt tóc nàng, sẽ nhẹ nhàng cài lên đầu nàng cây trâm hoa đào, khẽ cầu xin nàng đừng tháo ra.
Một lần, trong lễ hội Nguyên Tiêu, ta từ xa nhìn nàng, đôi mắt nàng rạng rỡ như ánh sao trời, lấp lánh tựa như bầu trời đêm.
Như ma xui quỷ khiến, ta tiến đến nắm lấy cổ tay nàng.
“Ngươi làm gì thế?”
“Thuộc hạ là thị vệ của Lục hoàng tử phủ, điện hạ lệnh cho thuộc hạ đi cùng nương tử dạo chơi.”
“Thật vậy sao?” Ánh sao bừng lên trong mắt nàng không giả dối, niềm vui trên người nàng như sắp tràn ra.
Ta đi theo nàng, suốt đêm dạo quanh hội đèn lồng.
Thứ gì nàng liếc mắt một cái, ta đều mua, tay ta nặng trĩu đến mức nàng cũng ngại ngùng.
“Ngươi còn chu đáo hơn cả chủ nhân của mình.” Nàng thở dài, “Không biết nương tử nhà nào có được phúc phần này.”
Ta khẽ nhếch môi cười, nụ cười mang chút tái nhợt.
Khi chia tay, ta lấy từ tay nàng cành hoa đào.
Trong mắt nàng hiện lên sự nghi hoặc: “Lấy thứ này làm gì?”
Ta cười: “Dù sao cũng cần chút kỷ niệm.”
Kỷ niệm về nàng.
Về sau, khi cận kề cái chết, trong mắt ta chỉ còn lại hình ảnh đóa hoa đào.
Màu đỏ rực rỡ và sắc hồng kiều diễm hòa quyện vào nhau, như son môi đỏ trên môi nàng, họa tiết trang điểm giữa đôi mày, và đôi mắt ửng đỏ nơi khóe mắt, cùng với lúm đồng tiền trên má và cổ tay mũm mĩm của nàng khi ta lần đầu gặp gỡ.
Cả đời này, ta đã tranh đấu, đã tổn thương, đã yêu, nhưng chưa từng được nàng.
Ta chết ngay trước mặt nàng, trơ mắt nhìn nàng sụp đổ mà lao đến ôm lấy ta, đôi mắt vỡ vụn, nước mắt dâng trào.
Ta rất muốn nói với nàng rằng, ta thích nhìn nàng cười.
Khi lần đầu chia xa, ta đã nghĩ, lần sau gặp lại nhất định phải chạm vào lúm đồng tiền trên má nàng.
Mười một năm rồi, ý nghĩ ấy luôn quanh quẩn trong tâm trí ta, chưa bao giờ phai nhạt, cũng chưa từng thực hiện được.
Ta run rẩy nâng tay, cố gắng, từng chút một, vuốt ve gương mặt nàng,
nhấn nhẹ vào lúm đồng tiền nơi khóe môi nàng.
Không đẹp bằng nụ cười của nàng.
Nước mắt nàng rơi đầy ngón tay ta, chảy dọc theo cổ tay, từng giọt rơi xuống tay áo, rồi tan biến.
Trong cơn mê man, ta như thấy hình ảnh nàng lần đầu ta gặp, mũm mĩm, nhỏ nhắn, bẽn lẽn kéo tay áo ta, đôi mắt tròn xoe mong ngóng nhìn trái đào trong tay ta.
Ta đưa tay ra, nhẹ nhàng nhấn vào lúm đồng tiền trên má nàng.
Hoàn