Năm Nguyên An thứ mười, mùa đông, tuyết lớn.
Tuyết trắng phủ đầy vườn mai đỏ, càng làm cho Phượng Nghi Cung thêm phần lạnh lẽo.
“Nương nương, xin người hãy vào điện cho ấm, thân thể người nhiễm phong hàn thế này thì biết làm sao cho được?”
Bảo Châu cẩn thận đưa lò sưởi tay vào tay ta, hơi ấm trong lòng bàn tay khiến ta khẽ ngẩn người: “Bảo Châu, hiện giờ đã là khắc bao nhiêu rồi?”
“Bẩm nương nương, giờ đã là Thân tị một khắc.”
“Vậy cũng sắp đến giờ bệ hạ hồi cung rồi, ngươi theo bổn cung lên lầu thành xem thử.”
Nói xong, ta liền đứng dậy, không ngờ vừa đứng lên lại choáng váng, Bảo Châu vội vàng tiến đến đỡ lấy ta: “Nương nương! Thôi đi, trên lầu thành gió lại càng lạnh hơn.”
Ta hít một hơi thật sâu, khẽ nói: “Không sao, đi thôi, lỡ trễ giờ thì không hay.”
Bảo Châu dường như muốn khuyên ngăn điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt lại lời định nói: “Nô tỳ sẽ lấy thêm một chiếc áo choàng dày hơn cho người.”
Ta gật đầu, rồi nhìn tuyết rơi trên cành mai đỏ.
Mùa đông năm nay, lạnh lẽo vô cùng.
Trước cổng hoàng cung, văn võ bá quan đều cung kính chờ đợi đoàn xe ngựa và kiệu của bệ hạ sau chuyến vi hành trở về.
Ta không lộ diện, chỉ đứng trên lầu thành nhìn về đoàn xe ngựa đang tiến lại từ xa.
Khi ta thu ánh mắt lại, liền bắt gặp ánh nhìn của người đứng đầu bên dưới.
Đó là Tể tướng của triều Bắc, cũng là tri kỷ của Vi Cửu Chiêu — Giản Đình.
Ta mỉm cười gật đầu, trong mắt Giản Đình ánh lên chút ý cười nhàn nhạt.
Đoàn xe đã tới cổng cung, Bảo Châu đứng phía sau ta khẽ thưa: “Nương nương, người xem, bệ hạ đã trở về.”
Ta không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt càng thêm đậm.