Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại VƯƠNG GIA KHÔNG YÊU TA Chương 6 VƯƠNG GIA KHÔNG YÊU TA

Chương 6 VƯƠNG GIA KHÔNG YÊU TA

6:53 sáng – 16/10/2024

Thác Bạt Vũ đẩy mạnh tiểu đồng, không màng gì cả mà lao ra ngoài.

Chỉ thấy từ ngoài cửa, một đôi uyên ương đang tiến vào. Nụ cười hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt của người phụ nữ.

Người đàn ông cẩn thận đỡ nàng, từng cử chỉ đều toát lên sự chăm sóc chu đáo.

“Ngươi… các ngươi?”

Thác Bạt Vũ không thể tin nổi vào mắt mình.

Hắn muốn cười, vì người mà hắn yêu đã trở về an toàn. Nhưng hắn cũng muốn khóc, vì người mà hắn yêu lại trở về cùng một nam nhân.

Mà kẻ đó chính là người mà chính tay hắn đã đẩy về phía nàng.

“……”

Vẻ mặt vừa khóc vừa cười của hắn khiến ta cảm thấy thật kỳ quặc.

Vị vương gia vốn nổi tiếng thanh cao giờ đây râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù, y phục lôi thôi, trông như gầy đi đến hai mươi cân.

“Vương gia?”

Hắn lao tới, định ôm chặt lấy vai ta nhưng bị ảnh vệ lạnh lùng gạt ra.

Thác Bạt Vũ với cơ thể suy yếu, dễ dàng bị ảnh vệ chặn lại, hắn lớn tiếng chất vấn:

 “Ảnh vệ, ngươi dám cãi lệnh ta?”

Ai ngờ ảnh vệ không những không nghe lời, mà còn đặt thanh kiếm ngay trước mặt Thác Bạt Vũ, ngăn không cho hắn đến gần ta.

Chú chó trung thành ngày xưa không còn ngoan ngoãn nữa, mà đã để lộ ra nanh vuốt sắc bén.

Ảnh vệ hung hăng tuyên bố chủ quyền:

 “Nàng là của ta!”

Ánh mắt Thác Bạt Vũ vẫn dõi theo ta, chất chứa đầy cảm xúc, dường như muốn khắc sâu hình bóng ta vào trái tim.

Ta nhẹ nhàng nói: 

“Ta có thai rồi.”

Ai là cha của đứa trẻ này, đã quá rõ ràng.

Thác Bạt Vũ lập tức sụp đổ, mắt hắn đỏ lên, giống như dòng sông đang dâng trào, từng chút từng chút lan tới khóe mắt.

“Ta tưởng nàng đã chết, khi đó ta mới nhận ra ta đã yêu nàng từ lâu. Vương phi, ta nguyện ý tiếp nhận đứa bé này. Hãy về vương phủ cùng ta, được không?”

“Chúng ta hãy sống thật tốt, làm một đôi phu thê bình thường trong vương phủ.”

Ta khẽ cười: 

“Khi xưa ngươi để ảnh vệ thay ngươi động phòng, chỉ vì muốn giữ mình trong sạch cho người ngươi yêu, nhưng điều đó lại là sự sỉ nhục đối với một nữ nhi của thừa tướng là ta.”

“Giờ ngươi nói yêu ta, mới đến đây mà hết lòng níu kéo. Nếu người ngươi cưới là nữ tử khác, không được ngươi yêu, lại phải chịu sự sỉ nhục từ người ngoài, còn bị bạch nguyệt quang của ngươi dày vò, không biết liệu nàng có thể sống được bao lâu?”

“Ngươi lấy tư cách gì để nói với ta rằng muốn sống như một đôi phu thê bình thường?”

Thác Bạt Vũ còn định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng ra, hắn nhận ra lời ta nói không sai chút nào. Khóe mắt lại đỏ thêm một vòng, kẻ luôn kiêu ngạo như hắn giờ đây hạ mình cầu xin ta:

 “Tha thứ cho ta, được không? Ta đã biết sai rồi.”

“Không được. Ta đã thưa rõ mọi việc với phụ thân và mẫu thân ta về những gì ngươi đã làm, họ đã đồng ý cho ta và ngươi hòa ly. Đây là giấy hòa ly, từ nay nam nữ mỗi người một ngả, không còn liên quan gì nữa.”

“Ta còn phải cảm ơn ngươi, chính ngươi đã đưa ta và ảnh vệ đến với nhau.”

Trước ánh mắt đờ đẫn của hắn, ta ném giấy hòa ly vào người Thác Bạt Vũ rồi cùng ảnh vệ rời đi, không ngoảnh lại.

Còn về hắn, không còn quan trọng nữa, yêu mà không có được, chính là cách ta trả thù hắn.

20

Phiên ngoại.

Khi ta sinh con, ảnh vệ túc trực ở bên cạnh, bà đỡ có nói thế nào hắn cũng không ra ngoài.

Ngày hôm đó, hắn ôm ta rất chặt, khi ta rên rỉ vì đau đớn, ta có thể cảm nhận được từng giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống người ta.

Lần đầu tiên ta thấy ảnh vệ khóc.

“Thiển Thiển, chúng ta đừng sinh con nữa, được không?”

Kể từ ngày đó, hắn chỉ ôm ta ngủ thật bình yên, dù ta có trêu chọc thế nào, hắn cũng không đáp lại. Sau đó, hắn thậm chí còn tránh né ta. Vậy nên, ta đã sớm chờ hắn ở lương đình, khi hắn vừa thấy ta thì đã định bay đi.

“Chàng còn định đi đâu? Đứng lại đó cho ta!.”

Hắn vẫn định bay đi. Vậy là ta chỉ nói một câu thôi là có thể giữ lại người đang định rời đi.

“Ta sắp giận thật rồi.”

Hắn lập tức khựng lại giữa không trung.

Hì, bắt đúng điểm yếu của hắn rồi!

Ta hỏi hắn: 

“Chàng còn định tránh ta sao?”

Hắn né tránh ánh mắt ta một chút. Ta từ từ tiến lại gần, ngồi xuống trên bộ y phục đen của hắn, ngón tay ta nhẹ nhàng cuộn lấy từng lọn tóc của hắn.

“Hửm? Nói đi. Có nhớ ta không?”

“Nói ra đi nào, có nhớ không?!”

Chưa đến nửa giây, thiếu niên mặc hắc y đã đầu hàng, nửa điên cuồng nửa kiềm chế, nhắm mắt khẽ đáp: 

“Nhớ nàng.”

Giọng hắn khàn đặc: 

“Nhớ đến phát điên.”

Hắn tựa cằm lên vai ta, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, khiến ta cảm thấy nóng rực.

“Nhưng ta có thể nhịn, Thiển Thiển.”

Hắn đúng là ngốc thật, nhưng cũng rất chân thành.

Ta muốn hôn hắn một cái, muốn là phải làm ngay, thế là ta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn, mùi hương nhè nhẹ của trúc thoáng qua, vương vấn trong chốc lát rồi tan biến.

Thiếu niên luôn ẩn mình kỹ lưỡng giờ đây đã vứt bỏ hết lớp phòng bị:

 “Thiển Thiển…”

Ánh trăng trắng tinh chiếu xuống khuôn mặt hắn, phản chiếu như một viên ngọc chưa được mài giũa, tinh khiết như ngọc thạch.

Lại giống như một yêu tinh biển sâu, với những dây leo trôi nổi, quyến rũ đến mê hồn.

Hắn khẽ kéo ta về phía trước, càng lúc càng chặt, cho đến khi môi hắn chạm đến tai ta, thì thầm: 

“Thiển Thiển, xin nàng hãy mãi mãi thương yêu ta, ta cầu xin nàng…”

End