TÁC GIẢ: A Sài Bất Trạch
THỂ LOẠI: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Cung đình hầu tước, Đoản văn, Thị giác nữ chủ, Ngôi thứ nhất, Ánh trăng sáng
VĂN ÁN:
Ta mắc phải một căn bệnh đó chính là chỉ có thể nói thật.
Vì thế khi đưa chén cháo có chứa hạc đỉnh hồng cho Hiền phi nương nương.
Cho dù có nhét ba cái bánh bao nhân đậu vào miệng cũng không nhịn được quỳ xuống hu hu nói: “Nương nương! Trong cháo có độc! Người không được ăn! Hoàng đế ở bên cạnh bảo Quý phi nương nương bỏ hạc đỉnh hồng vào trong sau đó cho người tự mình nếm thử rồi mới sai người đưa tới cho nương nương.”
Nháy mắt, cửa bị người ta đá văng từ bên ngoài.
Bộ y phục vàng chói suýt chút nữa đã chọc mù mắt của ta.
Ta nhìn vị nương nương đang ngồi trên chủ vị nhào vào lòng người kia như con mèo nhỏ, nũng nịu chỉ vào ta và nói: “Bệ hạ! Ngài tới rồi, thần thiếp đã nói cung nữ này không phải là người bình thường mà.”
Người nọ đẩy Hiền phi nương nương ra cất bước tới trước mặt ta.
Nhìn từ trên cao xuống: “Tiểu Bạch, ta bắt được nàng rồi.”