PHIÊN NGOẠI: VŨ VĂN MẶC
Từ khi ta có nhận thức cho đến nay ta đã biết mình không có mẫu hậu, bà ấy bị Thái hậu bức tử.
Mà phụ hoàng ngày nào cũng đút những đồ ăn ta không thích ăn vào trong miệng ta, ông ta nói rằng: Con ăn đi… Đừng để bị lão yêu bà kia khống chế…
Ta biết ông ta không thông minh.
Bởi vì từ vẻ mặt của ông ta, ta có thể cảm nhận được: Ông ta muốn ta no c.h.ế.t.
Đó không phải là không có cách nào khác, chẳng qua năng lực của ông ta có hạn, chỉ khi cầm thức ăn mới có thể chạm vào ta.
Đổi lại ta không hề có ý nghĩ gì.
Ông ta muốn như thế nào thì cứ thế ấy đi.
Rốt cuộc khi ta ăn một mồm to ông ta mới nở nụ cười vui vẻ.
Cho nên mười mấy năm qua, không có gì bất ngờ rằng ta bị đút đến mức béo tròn.
Còn Thái hậu, cũng thích nghe ngóng sau đó phong ta làm Thái tử.
Khi làm Thái tử những người xung quanh càng cung kính hơn, nhưng khi xoay người lại là vẻ mặt khác, điều này ta vẫn luôn biết.
Ta thường xuyên nghĩ, cuộc sống này nhạt nhẽo đến mức nào vậy nhỉ?
Ngày ngày phụ hoàng đều bị bóng đè quấn thân, sống không bằng c.h.ế.t.
Ta giống như đứa không có ý chí, cái gì cũng được, muốn gì cũng được.
Cho nên hôm đó ta muốn tự dìm mình xuống hồ nước.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh như chim sẻ của thiếu nữ nói: “Không phải, bởi vì Thái tử điện hạ quá béo, chân trái dẫm lên chân phải xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi bị ngã vào nước.”
Chưa bao giờ có ai dám vô lễ với ta như thế.
Chưa bao giờ có ai dám nhìn thẳng vào mắt ta.
Cũng chưa từng có ai dám nói ra lời thật lòng.
Tiểu cung nữ này xuất hiện là điều nằm ngoài ý muốn.
Là sự vô tình in hằn theo năm tháng.
Cho nên ta nghĩ, ta nên g.i.ế.t nàng mới đúng.
Ta mai phục bên cạnh nàng để tìm cơ hội nhưng lại phát hiện ra sự kỳ lạ không tên.
Hình như lần nào nàng cũng có thể biết trước được bất lợi nào đang nhắm vào mình, không ngừng tìm kiếm thân phận mới để tồn tại trong cung.
Ta nhìn mỗi thân phận nàng mang đến giống như người lạc vào mộng cảnh.
Nàng có thể là tiểu cung nữ bưng nước, chơi trò chơi với mấy người quen biết. Mặc dù sau đó nàng lỡ cầm lấy nước sôi dí lên người cung nữ khác, bị người ta ghét bỏ đẩy đi.
Nàng cũng có thể là tiểu cung nữ nuôi hoa, khiến cho bồn hoa tươi xinh trở nên héo mòn cằn cỗi. Lúc trước ta cho rằng nàng biết tiếng nước ngoài, ai ngờ đó là vương bát trận của nàng.
Có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Mới đầu ta cảm thấy năng lực gây chuyện của nàng đúng là đỉnh cao, cho nên mới bất đắc dĩ phải đi thu dọn tàn cục ấy.
Nhưng sau đó ta mới phát hiện, cung nữ bị nàng dí nước sôi là mật thám của nước láng giềng.
Vương bát trận là tin tức mà bọn họ muốn truyền ra ngoài bị nàng phá được.
Ta không biết nàng có tâm hay là vô tình.
Nhưng ta biết cuộc sống nhàm chán của ta vì có nàng nên tươi đẹp hơn nhiều.
Cứ như thế nháy mắt nàng giống như con mèo nhảy múa dưới ánh nắng trong mắt ta, và có lẽ ta không hề muốn nàng đi cho lắm.
Ta nghĩ tự mình dọn dẹp đống tàn cục nàng bày ra cũng không tồi, chỉ là càng lúc nàng càng đi nhiều nơi mà năng lực của ta lại chưa mạnh đến vậy.
Vì thế để có thể nhìn nàng nhiều hơn, ta cố gắng làm hết tất cả mọi thứ.
Đống thịt thừa bị đánh bay trong vòng hai tháng, những người cần tin không cần tin cũng được sàng lọc, bồi dưỡng thân tín cho bản thân, số tướng sĩ mấy năm nay phụ hoàng giấu diếm, có người cũ của mẫu hậu… Chỉ cần lợi dụng được thì ta đều muốn thử.
Ta chỉ muốn nhìn nàng nhiều hơn, nhìn xem nàng làm sao mà đấu trí trong cung, sống thành dáng vẻ gì.
Sự thật chứng minh, nàng sống rất tốt.
Hơn nữa, nàng cũng rất hoạt bát.
Chỉ là ở trong cung, sự hoạt bát này sẽ hại nàng.
Nhưng may là có ta ở đây, nàng muốn thế nào cũng được.
Cho nên hôm ở Từ Ninh cung của Thái hậu, ta đi trước một bước giải quyết cái người phiền toái kia.
Thái hậu c.h.ế.t không cam lòng.
Rõ ràng bà ta không biết vì sao Thái tử luôn nghe lời lại có thể ra tay với mình.
Có lẽ ta cũng không rõ.
Nhưng ta vẫn làm.
Ta nói với bên ngoài rằng Thái hậu mất vì bệnh tim, nàng cứ ngồi ở trong góc, dáng vẻ như bị dọa sợ.
Ta tưởng mình đã dọa đến nàng.
Nàng không muốn ta g.i.ế.t người.
Sau khi nhận ra điểm này, ta liền thả Tống mỹ nhân và Trương tiệp dư ra khỏi cung.
Ta nhìn nàng cười khanh khách tiễn đưa hai người kia, trong mắt toàn là khát vọng tự do.
“Nàng ấy muốn thoát ra khỏi bức tường này, nàng ấy muốn thoát khỏi ta.”
Ý nghĩ này vừa dâng lên, ta chỉ tức giận đến mức muốn— Đi dọa nàng.
Nguyệt quý nhân ở trong cung từ khi ta thành niên, và đây là lần đầu tiên ta xuất hiện ở trước mặt nàng ấy.
Ta nhìn nàng nhảy xuống hồ nước không chút do dự.
Móng tay ta đâm sâu vào lòng bàn tay, nàng giống như móng nhọn ta càng nắm chặt thì càng đau đớn.
Ta tự an ủi chính mình, ta là hoàng đế.
Vạn vật trên thế gian này có gì mà ta không có được, cần gì phải đi theo một tiểu cung nữ chứ?
Chẳng qua nàng chỉ là trò tiêu khiển của ta mà thôi.
Cho nên khi Vũ Văn Tường muốn đưa nàng xuất cung, ta đã ngầm đồng ý.
Về đêm.
Ngồi trên long ỷ, nghĩ cuối cùng nàng cũng được như ý nguyện.
Bốn bề vắng lặng, không có ai ở bên.
Vô số đêm liên miên, ta nhìn trăng tròn cô độc, sự bực bội trong lòng càng dâng cao.
Sau đó ta nhìn qua phượng vị ở bên cạnh.
Trăng tròn còn có sao lập lòe tỏa sáng bầu bạn.
Con người của ta ti tiện từ trong xương cốt.
Ta không thả nàng đi được.
Phải khiến cho nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên ta.
Ta nói: “Nếu bị trẫm tìm được, nàng lo chặt đứt ý nghĩ muốn đi ra ngoài cung, ngoan ngoãn c.h.ế.t già ở trong cung cấm này đi.”
Chặt đứt ý nghĩ đó.
Cùng với ta bạch đầu giai lão, dài tựa trăm năm.
_TOÀN VĂN HOÀN_