Tiểu cung nữ: “Nếu chúng ta không qua đó chắc chắn sẽ bị trách phạt đấy!”
Ta: “Nghĩ theo chiều hướng tốt thì lỡ như nàng ta mất rồi sẽ chẳng còn ai phạt chúng ta nữa.”
Tiểu cung nữ: “Nhưng mà cứu được chủ tử sẽ có thưởng đó!”
Ta: “Thế các ngươi còn đợi gì nữa? Mau đi dập lửa đi!”
Không phải ta tham tiền.
Chủ yếu là do hai ngày nay bị thua bạc quá nhiều, kể chuyện xưa chỉ kiếm lại được vài đồng, mà sau khi ra cung lại có quá nhiều khoản để chi tiêu.
Ta khiêng hai thùng nước, dùng tư thế chạy Marathon để làm việc.
Đi đến nơi, lửa cũng không lớn lắm nhưng đồ vật đáng giá đều đã bị tiêu hủy đi rất nhiều.
Ai ngờ trong ánh lửa ta nhìn thấy có người nằm trong góc tường.
Bên tay trái là người đeo vòng cổ trân châu, bên tay phải là người bị khói nhuốm đen hết cả mặt.
Ta tự tát cho mình một cái, ở thời điểm này mà còn chần chừ đúng là súc sinh!
Cầm lấy người đeo vòng cổ trân châu chạy ra ngoài, mới đi được hai bước lại tự tát cho mình thêm cái nữa: Mày đúng là đồ vô dụng mà!
Quay đầu khiêng người kia lên vai, kéo người nọ liều mạng đi ra ngoài.
May mắn ta tới kịp. May mắn có hắn chắn cho ta.
Nếu không ta sẽ bị bức bình phong bên cạnh nện vào người rồi ngã mất.
Nói thế nào nhỉ?…
Cứu người này ra cũng không lỗ.
Sau khi ra cửa, ta thoáng nhìn qua người đó: May may, vẫn còn thở, chẳng qua bị gãy hai cái xương sườn thôi.
Nhưng sao nhìn lại giống cái tên…
Khuôn mặt ngăm đen này sao cứ giống giống tên Vũ Văn Mặc thế?
Lau đi lớp than trên mặt hắn, ừ, người cũng như tên.
Ta nhìn đám cháy, nghiên cứu xác suất các cách nhét người trở lại rồi để bản thân chạy ra ngoài một cách an toàn là bao nhiêu phần trăm.
Ai ngờ, Lý mỹ nhân khóc lóc ỉ ôi đến bên cạnh nói: “Bệ hạ! Bệ hạ vẫn còn ở bên trong— Các ngươi mau đi cứu bệ hạ đi!”
Ha, không còn kịp nữa rồi.
Ta xoay người bỏ chạy.
Trên đường không chú ý, túi kim nguyên bảo rơi trên mặt đất khiến ta vấp chân ngã xuống đất cái rụp.
Đúng lúc nghe thấy Lý mỹ nhân khóc lóc: “Bệ hạ đang ở chỗ này!”
“Cuối cùng ngài cũng tỉnh! Ngài có biết thần thiếp vừa mới vì ngài mà liều mạng vào trong ngọn lửa kia không?”
Ta: “…”
Thật hâm mộ những người có thể trợn mắt nói dối như này.
Nhìn Lý mỹ nhân bổ nhào lên người Vũ Văn Mặc, chẳng biết vì sao lòng ta lại không thấy dễ chịu.
Đáng giận, cứu người này mệt như thế cuối cùng lại bị tranh công ư?
5.
Chuyện Lý mỹ nhân nhận công trạng của ta khiến ta cực kỳ không hài lòng.
Không phải bởi vì lý do nào khác, chẳng qua là do ta cảm thấy cứu được hoàng đế sẽ được ban thưởng rất nhiều châu báu.
Lúc đang rối rắm giữa việc nên để lộ thân phận để được ban thưởng hay là im lặng trốn để có tự do, cuối cùng ta tự tát cho mình cái thứ ba, làm người sao có thể từ bỏ tôn nghiêm trước tiền bạc được?
Ta quay đầu chuẩn bị nắm cổ áo Vũ Văn Mặc, dùng lời lẽ chính đáng: “Này— Nhìn cho rõ! Ta mới là người liều mạng chạy vào đám cháy cứu ngươi đó!”
Giọng điệu đã chắc chắn, cằm đã giơ lên, người… Đã quay đầu.
Nhưng ta thấy Vũ Văn Mặc cười.
Hắn cười hỏi Lý mỹ nhân: “Là ngươi cõng trẫm ra à?”
Lý mỹ nhân duỗi tay lau sạch vết đen trên mặt hắn, đôi mắt liếc tình nhìn qua: “Đúng là thần thiếp! Là thần thiếp! Thần thiếp thực sự lo lắng cho ngài lắm!”
Đột nhiên nụ cười của hắn tắt đi.
Thay vào đó là vẻ mặt âm u khó xuất hiện, có thể gọi là ‘thân thiện’ hết mực.
Người không hiểu sẽ cho là vì sung sướng khi có người quan tâm hắn hay là vì sự việc vi diệu, nhưng bản thân tác giả đã tạo nên cuốn sách này thì hiểu rõ rằng: Đây là dấu hiệu hắn tức giận.
Giống như nam chính có đầy đủ các yếu tố tiêu diệt trà xanh, ánh mắt có ba phần châm biếm, năm phần trào phúng và hai phần chế nhạo.
Ở chỗ này, không có một nữ chính nào là không từ chối một người có tính cách khó nắm bắt, là bạo quân có đầu óc không bình thường có thể nổi điên bất cứ lúc nào cả.
Vũ Văn Mặc khẽ híp đôi con ngươi lại.
Môi lạnh cong lên, sóng mũi cao thẳng để lộ gương mặt điển trai, cho dù Lý mỹ nhân có phòng bị thì cũng không ngăn được việc hắn biết suy nghĩ của nàng ta—
“Nếu là ngươi cứu trẫm thì vị trí Hoàng hậu sẽ rơi vào trong tay của Lý mỹ nhân rồi.”
Vũ Văn Mặc duỗi tay, hai ngón tay kẹp lấy cằm nàng ta.
Ta chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại.
Nghe thấy nam nhân dùng âm thanh nghèn nghẹn hỏi: “Cho nên, là ngươi đã dùng trẫm chặn tấm bình phong kia, hại trẫm bị thương ư?”
Lý mỹ nhân: “Hả—”
Vũ Văn Mặc nhíu mày, giọng điệu tàn nhẫn: “Một khi đã như vậy— Người đâu, biếm Lý mỹ nhân vào lãnh cung.”
Lý mỹ nhân đang muốn gào thêm vài tiếng, chỉ đáng tiếc hắn ngại nàng ta quá ồn nên sai người chặn miệng nàng ta lại.
Ta lui ra ngoài một bước, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Chút bất mãn mới dâng lên đã biến mất trong nháy mắt.
Ta không ngờ Vũ Văn Mặc lại lấy oán trả ơn như thế.
Nhìn Lý mỹ nhân bị kéo đi, ta lặng lẽ vẫy tay với nàng ta, nếu có thể nói được, thậm chí ta sẽ nghĩ ra cách dán câu đối ở trước cửa—
Bên trái viết: Lý mỹ nhân ôm công lao xả thân cứu người.
Bên phải viết: Vũ Văn Mặc bị khói lửa làm mù mắt.
Ở chính giữa treo: Tạ ơn tỷ tỷ đã cứu mạng chó của muội!
Nếu nàng ta đã thích công lao này vậy ta đây không còn cách nào khác đành phải chắp hai tay lên nhường thôi.
Đại lao.
Ta thay y phục thái giám, nghe nàng ta mắng mỏ mình không ngừng.
Không nhịn được thở dài một hơi.
Vốn dĩ ban đầu, Lý mỹ nhân chỉ đi lãnh cung là đã giải quyết được vấn đề.
Ai ngờ nửa đường bỗng dưng nàng ta cứ thích giải phương trình bậc hai, chứng minh mình đến từ thế kỉ hai mươi mốt, là sự tồn tại đặc biệt ở trong thế giới này, hy vọng bọn họ sẽ quý trọng nàng ta, phụng trợ nàng ta vì tương lai tươi sáng.
Vũ Văn Mặc không hiểu nhưng Vũ Văn Mặc lại chịu sự khiếp sợ.
“Bảo Khâm Thiên Giám tính một chút xem vì sao Lý mỹ nhân lại bị điên đi.” Hắn phân phó xong, bên Khâm Thiên Giám liền bắt đầu tăng ca suốt đêm, sau đó tầm đến giữa đêm, bị khí thế bức người kia làm sợ hãi nên đi đến kết luận “Lần này lửa là do trời giáng xuống để thiêu c.h.ế.t tai tinh dị thế”.
Kết quả là, Lý mỹ nhân phải chuyển nhà vào đại lao có điều kiện kém hơn lãnh cung.
Ta cũng không hiểu, người khác bị rơi thứ gì đó ở trong đống lửa là điều bình thường nhưng sao đến chỗ nàng ta lại bị rơi mất não nhỉ?
Ta thấy nàng ta từ ‘thăm hỏi’ mình biến thành ‘chào hỏi’ mười tám vị tổ tông nhà ta xong.
Lại đến: “Thần thiếp muốn báo cung nữ Bạch Tiếu Tiếu kia bất kính với bệ hạ! Nàng ta mới là tai tinh!”
Nghe thấy câu đó, hàm răng của ta nghiến ken két vì ngứa.
Ta mua chuộc vị đại ca đưa cơm, hạ bả đậu vào bên trong.
Chỉ cần nàng ta ở trong nhà xí thì ta không tin nàng ta còn có cách nào khác để cáo trạng.
Đáng tiếc.
Ta đánh giá cao chỉ số thông minh của vị đại ca đó.
Lý mỹ nhân nhìn cơm, đá lăn bát cơm nói: “Các ngươi cho bả đậu vào cơm! Đây rõ ràng là muốn hại ta có đúng không?”
“Lừa đồ ngốc cũng phải lừa cho trót chứ!”
Đại ca nhặt cơm lên, lấy bả đậu ra ngoài, đặt ở trước mặt nàng ta nói: “Thích ăn thì ăn.”
Lý mỹ nhân: “?”
Lý mỹ nhân: “Ta là nữ nhân của bệ hạ.”
Đại ca kia do dự một lúc, cuối cùng thả bả đậu vào trong chén.
Lý mỹ nhân: “….”
Mỗi ngày Lý mỹ nhân đều kêu gào, không phải gào oan mà là gào ta.
Ba ngày ba đêm sau cuối cùng ta chẳng thể nào chịu đựng được nữa.
Bởi vì bên ngoài đang hỏi: “Bạch Tiếu Tiếu là ai?”, “Rốt cuộc nàng ta là tai tinh hay là Lý mỹ nhân mới là tai tinh?”, “Ta không quan tâm ai mới là tai tinh nhưng ít nhất có mấy tai tinh hả? Ta thật sự lo lắng người tiếp theo bị nghi ngờ sẽ chính là mình đấy.”
Ai nấy đều hoảng sợ.
Bọn họ bắt đầu điều tra: Rốt cuộc ai là Bạch Tiếu Tiếu?
Ta ẩn giấu nhiều năm ở nhiều chỗ, cuối cùng cũng bị tra ra hết.
Thậm chí những thân phận mà ta chuẩn bị cũng bị chọc ra.
Chậc.
Cảm ơn nha Lý mỹ nhân.
Ngay cả một con đường lui cũng không chừa lại cho ta.
Đến buổi tối yên tĩnh của ngày thứ tư, ta xông ra khỏi tiểu viện mặc kệ sự can ngăn của mấy tiểu cung nữ.
Ta không thể nhịn được nữa, vọt tới trước mặt nàng ta, cách một hàng rào kéo cổ áo Lý mỹ nhân, tức giận mắng: “Ngươi có điên không hả? Người nhốt ngươi ở đây là Vũ Văn Mặc chứ không phải là ta!”
“Ngươi kéo hắn ta xuống cũng được! Mắc gì cứ thích kéo ta chịu chung làm cái gì?”
Lý mỹ nhân thấp giọng cười.
Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi, chút bả đậu đó cũng bị trôi tuột vào bụng khiến nàng ta có vẻ tiều tụy hơn chỉ duy có cái bụng là tròn vo hơn bình thường.
Nụ cười đó khiến ta không nhịn được mà lùi về sau ba bước: “Ngươi đúng là không hề— Hả?”
Bước chân lùi về sau của ta bị chặn lại.
Do dự quay đầu thấy Vũ Văn Mặc đang đứng phía y chang bức tường.
Đầu gối bỗng mềm đi, khẽ run rẩy khó vững.
Mà Vũ Văn Mặc cũng không ghét bỏ ta không đứng vững, bàn tay to cầm lấy cổ tay của ta, kéo cơ thể ta lên. Lông mi nam nhân tạo thành cái bóng dưới mắt, khiến ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Một lúc sau, ta mới cảm nhận được sức lực trên cổ tay mình.
Nhẹ nhàng hô lên một tiếng đau, hình như hắn cũng chú ý tới, lúc này ta mới nghe thấy hắn khẽ nói bên tai—
“Lần đầu tiên, ta bắt được nàng rồi”
6.
Ta muốn giải thích một chút nhưng chưa đợi ta mở miệng Vũ Văn Mặc đã đánh gãy: “Trẫm đã thả cho nàng một lần, nếu không vào hôm xảy ra đám cháy mới là lần đầu tiên.”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên cả ta và Lý mỹ nhân đều quay đầu lại nhìn.
Tất nhiên da mặt của hắn đủ dày nên không có chút gì muốn giải thích cả.
Ta nhìn hắn chằm chằm.
Trong mắt như lóe lên tia sáng, trong đó là cảm xúc ta không tài nào hiểu nổi.
Vũ Văn Mặc vỗ đầu ta, nhắm mắt lại, sau đó cong khóe miệng: “Tiếp tục đi.”
Giống như đây là một trò chơi.
Hắn đang đắm chìm trong đó.
Còn ta cứ nhìn bóng dáng của hắn hồi lâu, lúc sau mới duỗi tay chỉ về phía Lý mỹ nhân: “Ngươi có nhìn rõ không? Lúc nãy khi ra cửa suýt chút nữa hắn ta đã bị té ngã đó.”
Có ai ngờ nhiều năm trôi qua, hắn vẫn bị cái tật chân trái vướng trúng chân phải đâu.
Lý mỹ nhân lười phản ứng lại.
Nàng ta cuộn tròn trong góc, ôm bụng, rầu rĩ không nói chuyện.
Mà ta không có cách nào ngoài việc trốn ở góc gặm màn thầu: Những thân phận chuẩn bị trước đó đã bị đào ra, bây giờ chỗ dừng chân chỉ còn mỗi bên người Vũ Văn Mặc.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định chờ xem Lý mỹ nhân có phương án B nào không.
Sự thật chứng minh, nàng ta có.
Mà ta cũng mượn được ánh sáng này.
Ta tận mắt nhìn thấy Tiền công tử đưa giả dược cho Lý mỹ nhân qua lan can.
Xuất hiện rồi! Nam phụ thâm tình đây rồi!
Lý mỹ nhân cầm lấy dược, chậm chạp không ăn.
Ta thấy được trong mắt nàng ta là sự không cam lòng.
Nàng ta không muốn rời khỏi hoàng cung, nàng ta luyến tiếc vinh hoa phú quý, không muốn mất đi vị trí mẫu nghi thiên hạ khi chỉ còn một bước nữa, càng không muốn trở thành một thứ dân bình thường.
Nàng ta không muốn nhưng ta muốn.
Ta định đi thương lượng ai ngờ phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là kéo Tiền công tử lại, chưa đợi Tiền công tử phản ứng đã cho dược vào miệng hắn ta: “Đừng có mơ, ta có cho chó ăn cũng không cho ngươi đâu!”
Tiền công tử: “?”
Ta: “?”
Ta nhìn Tiền công tử bắt đầu run rẩy trên mặt đất sau đó bị người ta kéo đi.
Nàng ta chỉ mất đi nam phụ si tình còn ta là mất đi tự do!
Bên ngoài dần vang lên tiếng hô ‘Chém g.i.ế.t tai tinh’ vang dội còn Lý mỹ nhân vẫn không chịu đi.
Ta biết nàng ta đang đợi ai.
Hiền phi.
Một thế thân trong áng văn cung đấu làm sao thiếu vai ác được?
Mọi người đều biết, vai ác này bên ngoài tỏ ra từ bi thực chất lòng dạ rắn rết, luôn thích đứng ở trên cao nhìn người ta đau khổ, sau đó quấy phá hậu cung thành một vũng nước đục.