Ha ha, các người có thấy mấy hắc y nhân bịt mặt đang nhảy từ trên trời xuống bên cạnh ta không?
Hai hình bóng kia dần dần biến mất trong tầm mắt, cuối cùng ta tuyên bố giãy giụa thất bại, không nhịn được mắng thầm: “Ngươi bịt kín thế có nhìn thấy đường không mà—”
Ta chưa nói xong đã bị nghẹn lại.
Vì cổ của ta bị kẹt ở lan can của nhà giam!!!!
Sau khi cố thử kéo đầu ra, có lẽ là do đầu ta có quá nhiều máu, gặp nóng nên nở ra, gặp lạnh co lại vì thế nên đầu dính chặt mãi không buông được.
Ta đau đến mức trước mắt toàn là sao trời xẹt xuống.
Hai hắc y nhân nhìn nhau: “Này… Thế là nhiệm vụ của chúng ta thất bại ư?”
Ta cảm thấy cực kỳ không vui: “Ngươi là phế vật hay ta là phế vật hả?”
“Ngươi đừng trách ta nóng tính, không phải mấy người đến đây để cướp ngục à? Sao cứ mãi xoắn xít làm gì?”
“Ý của cô nương là…?”
“Lại đây, rút đầu ta ra.”
Một nén nhang sau.
Ta hất hai cái tay đang quay mòng mòng của hai tên kia, kéo thẳng cái lan can nói: “Hay chúng ta chặt đứt cái lan can này đi?”
Khi trời gần sáng, cổ của ta treo thêm một cái lan can đi gặp chủ nhân của hắc y nhân.
Hắn nhìn ta nhưng Elizabeth mang chiếc vòng ngỗng ngu ngốc vậy.
Ta nhìn hắn như con ngỗng mất trí đần độn.
Không như ta dự đoán, ngay sau đó thiếu niên giống Vũ Văn Mặc tới bảy phần cực kỳ tự nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi là nữ nhân mà hoàng huynh đi tìm mấy năm nay à?”
“Sao cứ cảm thấy vụng về hơn cả bình thường nữa nhỉ?”
Ta: “…”
Ha ha…
Thấy ta im lặng không nói lời nào hắn cho là ta cam chịu, không hề có chút phản kháng nào.
“Có thể nhìn trúng ngươi chắc chắn hoàng huynh của ta cũng là một tên hôn quân, may mà vận của Đại Văn vẫn chưa dứt ở đây.”
“Quả nhiên, Đại Văn vẫn phải dựa vào Vũ Văn Tường ta để quật khởi rồi!”
Ta: “…”
Đôi khi không muốn thừa nhận cái tên ngu ngốc thích lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia chính là nhân vật do mình viết ra.
Na Tra, ba đầu sáu tay.
Vũ Văn Tường, một đầu hai tay.
Lần đó khi tạo ra nhân vật này chỉ nghĩ viết đại để tạo ra tình huống tranh quyền đoạt lợi chứng minh ta là tác giả có nội hàm, nhưng khổ nỗi số tác giả có nội hàm không nhiều lắm.
Bây giờ xem ra, ta đã làm được rồi.
Ta khẽ thở dài: “Ta biết ngươi muốn tìm nữ nhân mà bệ hạ đặt trên đầu quả tim.”
Vũ Văn Tường cười to: “Ngươi biết thì tốt.”
Ta hỏi lại: “Nhưng ngươi cảm thấy mình đi cướp nữ nhân bị hắn cho vào nhà giam là đúng hay sai?”
Vũ Văn Tường dừng lại.
Nháy mắt ta đã suy nghĩ ra vô số đáp án, ví dụ: “Vũ Văn Mặc từng đặt bức vẽ ta ở trong phòng” hoặc là “Ánh mắt của Vũ Văn Mặc nhìn ngươi đặc biệt hơn so với khi nhìn người khác” hoặc “Vũ Văn Mặc hỏi thăm tung tích của ta”…
Ai ngờ hắn ta mở miệng nói: “Hoàng huynh luôn muốn g.i.ế.t một người.”
“Mấy năm nay hoàng huynh chưa bao giờ chính miệng ban tội cho nữ nhân nào, ngươi là người đầu tiên.”
Ta giật giật khóe miệng.
Lúc này mà nói ‘cảm ơn’ chắc không sao đâu nhỉ?
Thôi, may bây giờ đã ra khỏi cung.
Sau này muốn nghĩ cách đào tẩu sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Đã đến nước này rồi có gì mà không làm được đâu!
“Hơn nữa, hoàng huynh thường xuyên… Hoàng huynh!” Vũ Văn Tường còn chưa nói xong đã run rẩy nhìn ra phía cửa.
Có một nam nhân đang đứng chắp tay ra sau lưng ở đó.
Hắn lạnh lùng nhìn hai bọn ta, ánh sáng chiếu ngược hướng khiến hình bóng mơ hồ che khuất đi.
Vũ Văn Mặc chậm rãi bước tới.
Ta thu lại nụ cười trên mặt.
“Chơi đủ chưa?”
Tiếng nói trầm thấp trang nghiêm khác hoàn toàn so với tên béo năm đó, ánh mắt của hắn lạnh lùng, thậm chí chẳng có chút dao động nào.
“Muốn tạo phản như thế nào?”
Chưa cần Vũ Văn Tường trả lời ta đã cất tiếng lên: “Trước tiên Thất điện hạ đinh hạ độc ta sau đó bảo ta về cung trở thành mật thám, tiếp cận bệ hạ.”
“Chờ thời cơ chín muồi ta sẽ đút dược cho bệ hạ còn hắn ta sẽ ra tay với quân đội cuối cùng là bức vua thoái vị.”
Vũ Văn Tường: “…”
Vũ Văn Mặc: “…”
Ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Tự nói ra cốt truyện mình viết đúng là đau đớn.
Nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được mạng sống, cho nên cái đau này vẫn chịu đựng được.
Vũ Văn Mặc cười nhạo: “Ngươi đúng là kẻ biết phải trái nhỉ?”
Ta cười ha ha.
Lúc này không có tội tạo phản, ta xem các ngươi lấy cớ gì để đòi mạng của ta.
Vũ Văn Mặc mở miệng nói: “Trốn khỏi nhà giam, ngươi đã biết tội của mình chưa?”
Ta: “…”
Ha ha.
Đúng là có thật này!
Ta vẫn bám riết không tha: “Nô tỳ muốn báo Tiền công tử của Ngự sử đại nhân hối lộ binh lính nhà giam.”
Vũ Văn Mặc nhìn ta một lúc lâu.
“Chuẩn.”
“Vậy có phải ngài định—”
“Giả ch.ế.t bỏ chạy, tội khi quân này ngươi có nhận hay không?”
“Đó là…”
“Chuyện ở hồ nước.”
“Ta…”
“Từ Ninh cung…”
“…”
“Trương tiệp dư…”
“…”
Mắt thấy hắn chuẩn bị lôi hết chuyện cũ ra tính sổ, ta quỳ bụp một phát: “Bệ hạ, ta chỉ có một cái đầu, ngài muốn lấy xuống sao cũng được.”
Cho dù ta có chín cái đầu cũng chẳng đủ cho hắn chém.
Vũ Văn Mặc nhướng mày.
Sau đó ta theo hắn về cung.
Tin tức tốt là bây giờ không có tội danh tạo phản, không cần lo lắng mình sẽ bị ngộ s.á.t, khiến ta ra đi ở trong lồng ngực của Vũ Văn Mặc.
Tin tức xấu là ánh mắt của Vũ Văn Mặc nhìn ta càng ngày càng hung ác, ta cảm thấy dù bây giờ bản thân có bất tử thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn bóp nát.
Dọc theo đường đi có vài lần ta tính giả c.h.ế.t bỏ chạy nhưng đều bị hắn phát hiện.
Xe ngựa lung lay, Vũ Văn Mặc hỏi ta: “Không phục?”
Ta lắc đầu nhưng miệng lại nói thật: “Không phục.”
Vũ Văn Mặc cười nhạo một tiếng, làm lơ dáng vẻ hối hận của ta, một tay ấn Vũ Văn Tường ra.
Vị vương gia kia bị ấn rơi xuống.
Giống như trái tim của ta, bịch một cái.
Một lúc sau, hắn nghiêng đầu nhìn ta: “Ta cho ngươi ba cơ hội.”
Đột nhiên ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt mơ màng.
“Sau khi hồi cung, ngươi chỉ có ba lần cuối cùng để biến hóa thân phận.”
“Hả?”
“Nếu bị trẫm tìm được thì ngươi lo chặt đứt ý nghĩ muốn ra khỏi cung và đợi c.h.ế.t già ở trong cung đi.”
Ánh mắt của ta càng lúc càng sáng, vui mừng nói: “Nếu ngươi không tìm được ta…”
Rõ ràng hơi thở của hắn trầm hơn lúc nãy nhiều.
Một lúc sau, Vũ Văn Mặc hít thật sâu rồi trả lời: “Thì ngươi cút đến chỗ nào mà trẫm không đến đi.”
Ta đứng dậy nói: “Một lời đã định!”
Ta hồi cung, vẫn là tiểu cung nữ không thích nói chuyện.
Nhưng mà…
Là tiểu cung nữ ở trong cung của Lý mỹ nhân.
4.
Ta và Lý mỹ nhân nhìn chằm chằm nhau qua gương.
Bọn ta đều im lặng như đang đợi đối phương mở miệng trước.
Một nén nhang qua đi, cuối cùng Lý mỹ nhân không nhịn được nữa bèn hỏi: “Ngươi xuyên qua đây bằng cách nào?”
Ta nghĩ ngợi, nghiêm túc trả lời: “Do viết tiểu thuyết chỉ có đầu mà không có cuối nên trợn mắt đã tới đây.”
Lý mỹ nhân gật đầu: “Đáng lắm!”
Ta: “?”
Nàng ta là nhân sĩ xuyên qua có cần nói độc ác như thế không?
Lý mỹ nhân thấy ta im lặng bèn nở nụ cười tươi như hoa: “Bây giờ có thể nói cho ta biết lời ước định giữa ngươi và Vũ Văn Mặc không? Bao lâu hắn ta mới thả ngươi ra ngoài cung?”
Ta nói đúng sự thật: “Ba tháng.”
“Trong vòng ba tháng chỉ cần ta không bị Vũ Văn Mặc tìm ra là có thể tự do.”
Những năm gần đây ta đã chuẩn bị rất nhiều mặt nạ, công cụ hóa trang đều đặt lên trên mặt bàn hết.
Lý mỹ nhân đùa nghịch chiếc dao cắt tỉa mày, nhíu mắt hỏi: “Sao ngươi lại đến làm cung nữ bên cạnh ta?”
Ta: “Bởi vì ngươi muốn đánh c.h.ế.t ta.”
“Nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất, chắc chắn hắn ta sẽ không ngờ ta lại đến đây.”
“Hơn nữa, ngươi sẽ giúp ta. Chỉ cần ta ra khỏi cung ngươi sẽ tồn tại đặc biệt duy nhất ở trong cung cấm.”
Lý mỹ nhân: “…”
Tất nhiên là do ta nói thẳng ra nên nụ cười trên mặt nàng ta cứng đờ trong chốc lát, đầu ngón tay trắng mịn in lên lưỡi dao.
Máu chảy xuống tí tách.
Lông mi nàng ta run nhè nhẹ: “Sao ngươi không đi theo kịch bản cung đấu bình thường hả?”
Ta lấy thuốc mỡ ở bên cạnh đưa tới trước mặt cho Lý mỹ nhân: “Bởi vì ta là tác giả viết cung đấu, chỉ có ra cung đào rau dại mới khiến ta thấy hứng thú mà thôi.”
Nàng ta giương mắt lẳng lặng nhìn ta.
Nhìn thật lâu.
Lâu đến mức chân ta tê rần, phải mở miệng: “Ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không động đến vị trí của ngươi, bởi vì ta không hề có chút hứng thú gì với Vũ Văn Mặc.”
Lý mỹ nhân cầm thuốc mỡ đặt sang một bên.
Mí mắt nàng ta cong cong.
Tuy là đang cười nhưng trong mắt lại chẳng hề có tí cười nào: “Ta có thể cảm nhận được ngươi không hề có ác ý, cũng không có ý nghĩ gì đối với Vũ Văn Mặc.”
Ta nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng mà…” Giọng nói của nàng ta uyển chuyển, khiến ta suýt chút nữa tăng huyết áp: “Ta không tin về sau ngươi sẽ luôn như vậy.”
“Ta đã xem hết bảy mươi sáu tập ‘Chân Hoàn truyện’, ba mươi ba tập ‘Cung Tâm kế’, bốn mươi tập ‘Mỹ nhân tâm kế’.”
“Nếu để ngươi ở lại lắc lư trước mặt Vũ Văn Mặc, sớm muộn gì cũng được hắn ta xem trọng, chi bằng ta trừ khử ngươi ngay bây giờ còn hơn.”
“Người đâu— Cung nữ này làm bổn cung bị thương, kéo nàng ta xuống ném vào hậu viện rách nát kia đi!”
Ta im miệng lại.
Cố gắng không để hàm răng nhanh hơn dây thần kinh.
Rốt cuộc đã trải đường lâu như thế chỉ chờ mỗi câu nói này.
Ban ngày ta đánh Thái Cực quyền ở trong sân, đôi lúc chán sẽ đến chỗ cung nữ chơi mạt chược.
Ba ngày qua đi, một vạn lượng bạc bị mất đi một nửa.
Ta không hợp với mạt chược.
Ta khuyên các nàng ta thu tay lại, các nàng ta lại cười ta không chơi được.
Vẻ mặt ta bình tĩnh che bao tiền lại nói: “Đúng là chơi không được nữa.”
Không có tiền ta thua, các nàng cũng cảm thấy nhàm chán, mọi người đều là thiếu nữ mới lớn, nên việc ghé vào tai nhau thủ thỉ không ngừng nghỉ là điều hết sức tự nhiên.
Vốn dĩ ta không muốn nói chuyện phiếm nhưng thấy các nàng nói không ngừng, ta im lặng đúng ba giây sau đó cũng tham gia: “Đang nói cái gì đó?”
Bởi vì tài ăn nói không tồi nên ta đã quyết định ba lượng bạc cho một câu chuyện xưa.
Thoáng cái đã đến giờ đổi gác.
Đến tối, ta đi ngủ, các nàng vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của câu chuyện xưa.
Trong đầu cứ nghĩ đến ‘trò chơi vương tử’, ‘rốt cuộc có phải Nhĩ Khang cố ý đặt người lên ghế đá hay không’ đến ‘mối quan hệ giữa Chu Bình* và Tứ Phượng là gì’ mà thôi.
*Nhân vật Chu Phác Viên là cậu ấm của một gia đình giàu có, lỡ yêu cô đầy tớ Thị Bình và có con trai tên Chu Bình. Định kiến môn đăng hộ đối đã đẩy người hầu gái đến con đường tự tử cùng đứa con thứ hai chỉ mới ba ngày tuổi. Chu Phác Viên sau đó lấy nàng Phồn Y xinh đẹp, chỉ hơn đứa con chồng bảy tuổi, sinh ra một người con trai tên Chu Xung.
Thị Bình ôm đứa con đỏ hỏn nhảy xuống sông quyên sinh mà không chết, sau đó gá nghĩa với một người cùng khổ tên Lỗ Quý, sinh thêm con gái Lỗ Tứ Phượng. Đứa con thứ hai với Chu Phác Viên lấy họ của cha dượng tên Lỗ Đại Hải.
Hơn 20 năm sau, định mệnh đưa đẩy Lỗ Quý và con gái lại vào làm thuê cho nhà họ Chu, còn Lỗ Đại Hải cũng làm công nhân mỏ đá của Phác Viên. Từ đây, những bi kịch rối rắm liên tiếp xảy ra trong căn nhà quyền thế ngột ngạt và loạn luân đầy tội lỗi.
Cậu hai Chu Bình bị người mẹ kế Phồn Y hừng hực lửa tình quyến rũ và dan díu với nhau suốt một thời gian dài, trước khi Chu Bình đem lòng yêu Lỗ Tứ Phượng. Cả hai yêu nhau mà không hề biết họ là anh em cùng mẹ khác cha. Cậu ba Chu Xung cũng yêu Lỗ Tứ Phượng khiến cho Phồn Y buộc phải gọi Thị Bình lên trả con về. Bi kịch dồn dập xảy ra chỉ trong một đêm giông tố bão bùng đã dẫn đến cái chết thê thảm của Lỗ Tứ Phượng, Chu Xung và Chu Bình, hai người vợ của Chu Phác Viên hóa điên…
Các nàng không ngủ được thì gọi ta dậy.
Một người xốc chăn lên, một người cướp gối đầu, bốn người cầm hai tay hai chân, còn có người đứng canh cửa nói: “Mau kể tiếp đi! Mau kể tiếp đi!”
Ta mơ màng sắp ngủ: “Về sau Nhĩ Khang cưới Tiểu Yến Tử, Chu Bình và Tứ Phượng là anh em cùng mẹ khác cha, thế gian có tình nhân chúc phúc cho hai huynh muội bọn họ.”
Nói xong ta lập tức đi ngủ.
Các nàng: “????”
Ta bị đánh một cái.
Các nàng thì không ngủ được nên thâm mắt còn ta thì bị đánh đến mức thâm mắt, cùng nhau ngồi song song ở cửa tiểu viện.
Chưa đợi ta ngáp xong đã nghe thấy bên ngoài la to: “Không ổn! Mau đi lấy nước tới đây! Người đâu!”
Ta thật sự không muốn chạy qua đó để giúp, yên ổn ở trong phòng ngủ không tốt hơn ư?
Kết quả nhóm tiểu cung nữ dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn ta hỏi: “Ngươi cứ trơ mắt nhìn tẩm điện của Lý mỹ nhân bị thiêu cháy thế à?”
Ta: “Ta nhắm mắt là được chứ gì?”
Tiểu cung nữ: “Đêm khuya nằm mơ, ngươi thật sự sẽ không hối hận đó chứ?”
Ta: “Ta chưa bao giờ nằm mơ cả.”