1.
Ta là tác giả bộ truyện [Thế thân đầu quả tim của bạo quân].
Bởi vì miệng toàn nói phét bịa chuyện nên hình như bị trời phạt phải xuyên sách.
Từ đây chỉ cần có người tới hỏi ta, ta phải thành thật nói ra hết.
Ví dụ như khi ta vừa đến nơi này.
Có người ở bên cạnh hỏi: “Là ngươi đẩy Thái tử điện hạ xuống nước ư?”
Vốn dĩ ta nghĩ nên giả c.h.ế.t thì hơn.
Đáng tiếc miệng lại không nghe theo sự điều khiển của dây thần kinh.
“Không phải, bởi vì Thái tử điện hạ quá béo nên chân trái dẫm lên chân phải quay đúng một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi ngã xuống nước đó.”
Thiếu niên ở trong nước vừa béo vừa tức giận đang nhìn chằm chằm ta chính là Thái tử điện hạ.
Những người đứng trên bờ tỏ vẻ khiếp sợ, run rẩy đến mức hận không thể dập đầu ta xuống đất.
“Đây là cung nữ nào? Ban c.h.ế.t đi cho cô.”
Xác nhận trên mặt mình chỉ có bùn và nước, ta cẩn thận hỏi lại: “Chỗ này có ai biết ta không?”
“Bị điên à, ai biết ngươi là ai.”
Được, vậy là không có ai nhận ra ta.
“Nếu đã không quen biết ta thì ta còn ở chỗ này làm cái gì, cáo từ!”
Tên béo mập ở đằng sau rống lên cả họng, chạy theo: “Ngươi đứng lại cho cô! Cô nhất định phải bắt ngươi về!”
Ta hừ lạnh.
Bây giờ mà đứng lại thì thật có lỗi với đôi chân đang chạy với vận tốc tám trăm mét trên giờ này.
Ta chạy đằng trước, hắn cứ đuổi theo sau.
Chạy đi chạy lại hai vòng hắn đã thở hồng hộc còn ta vẫn bước đi như bay.
“Điện hạ, không chạy được nữa thì ăn ít chút đi, béo quá là không bắt được người đâu.”
“Hộc… Ngươi… Đứng lại đó…!”
Ta thật sự đứng lại, không nhúc nhích.
Vẻ mặt hắn ngạc nhiên vô cùng.
“Ta biết ngài gấp nhưng đừng có bước vội.”
Chân trái của hắn vừa mới bước được nửa bước.
“Nghe người ta khuyên này, ăn cơm ít lại đi nếu không—”
Đùi phải của hắn khẽ khuỵu xuống.
“Nếu không chắc chắn sẽ xong đời.”
Theo lời ta nói ra, chân của hắn đã hụt vào trong cái hố.
Thậm chí là cái hố đủ rộng để chứa được người của hắn.
Ta biết nhất định là hắn không thấy được cái hố này.
Vì sao lại không thấy?
Vì tức giận quá nên không thấy ư? Không không là do miếng thịt trên mặt hắn che đi đó!
“Rốt cuộc ngươi là cung nữ nào? Để cô bắt được ngươi thì nhất định sẽ bị phanh thây cho xem!”
“Cung nữ gì mà cung nữ, ta là phụ thân của ngươi đó!”
Sau khi buột miệng thốt ra một câu cuồng loạn, ta bèn bỏ trốn mất mày mất dạng.
Sau đó nghe nói Thái tử điện hạ bởi vì chuyện này mà quyết tâm giảm béo.
Ta cũng nhận ra câu ‘ta là phụ thân của ngươi’ thật sự không phải là lời nói bịa đặt.
Bởi vì cái tên béo núc ních kia là bạo quân dưới ngòi bút trong tương lai của ta.
Trình độ đó đúng là của lão tử không sai.
Mà ta cũng hiểu được thân phận của mình ở thế giới này.
Là nữ nhân mà hắn đặt ở trong lòng nhiều năm, mãi không thể quên được.
Gọi tắt là, ánh trăng sáng.
2.
Muốn hỏi vị ánh trăng sáng này là như thế nào ý hả?
Là thanh mai trúc mã của Thái tử điện hạ, là tình thâm thời niên thiếu, là sự nhiệt huyết của chàng thiếp, là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm.
Khi ở đỉnh núi được cứu mạng, sau đó hồng nhan duỗi tay sờ lên gương mặt của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Đừng quên ta quá nhanh có được không?” Từ đó trở thành người mà bạo quân không thể nào quên.
Là tên mập bị khinh nhục hơn mười năm ở trong cung, một sớm một chiều đắc thế sống trong sự nịnh nọt giả dối của mọi người, nay bỗng dưng có người không sợ quyền thế trước sau như một dùng tấm chân tình đối đãi với hắn, cuối cùng lại phải chịu cảnh ngược tâm, như vậy có chịu đựng được không?
Đương nhiên là không rồi.
Bởi thế nên khi ta viết là xác định không mang theo não.
Bây giờ xuyên qua, muốn động não để sống sót qua ngày cũng chẳng có cơ hội.
Nếu đã không thể trêu vào thế ta đành trốn vậy.
Ta lựa chọn đi ra khỏi cung!
Sau vài lần lấy lý do cực kỳ thỏa đáng như ra cung thăm người thân thay nương nương, đến chọn đồ hay gì đó cũng có thể lôi ra được.
Thị vệ đứng ở cửa hỏi ta: “Khi nào quay về?”
Ta dứt khoát trả lời một cách lưu loát rằng: “Ha ha, trở về cái rắm, gia muốn bay lượn tự do ở bên ngoài!”
Sau đó hả?
Làm gì còn sau đó nữa.
Ta cứ như thế ở trong cung đến nay cũng được năm năm rồi.
Dưới sự hiểu biết của ta đối với những người được tạo ra bằng ngòi bút của mình thì ta đã làm hạ nhân quét tước vẩy nước cho Thái Hậu, cũng làm đại cung nữ chăm sóc hoa ở hậu viện của Trương tiệp dư, sau đó làm bạn đánh mạt chược với Nguyệt quý nhân.
Không phải là ta lúc nào cũng đi ăn máng khác.
Chủ yếu là mỗi lần ta được chọn đi làm việc cho người có quyền có thế đều xuất hiện những tình huống nhỏ không tài nào ngăn được.
Ví dụ, ngày nọ ta ở trong góc Từ Ninh cung ngủ gà ngủ gật, không cẩn thận nghe thấy Thái tử và Thái hậu nói chuyện: “Ai gia cảm thấy năng lực trị vì của vị phụ thân hoàng đế kia của con quá kém, chi bằng con lên đó còn hơn.”
Ta không nhịn được giành trả lời trước một câu: “Đừng có gấp, nửa tháng sau hoàng đế lão nhân sẽ bị c.h.ế.t vì nghẹn trái cây.”
Không ngờ lời này lại dọa cho Thái Hậu tái phát bệnh tim, ngủm củ tỏi ngay giữa đường.
Tiếp theo nghe thấy Trương tiệp dư và hoàng đế nói chuyện: “Ái phi, nàng thật lòng với trẫm sao?”
Ta không nhịn được lại nhỏ giọng nói: “Có thật lòng với ngươi hay không thì chưa biết nhưng chắc chắn là thật lòng với Tống mỹ nhân đang trốn trong ngăn tủ.”
Nói xong đã khiến cho Tống mỹ nhân sợ hãi chui ra khỏi tủ, Trương tiệp dư ôm lấy nàng ấy đòi chịu tội theo hóa thành hai con bướm bay đi.
Sau khi trải qua những chuyện đó vì thế ta đã quyết định khi ở trong cung của Nguyệt quý nhân sẽ cố gắng làm một người câm đúng tiêu chuẩn.
Ai ngờ lúc chơi mạt chược, nữ nhân này cứ hùng hùng hổ hổ bức ép ta: “Ngươi chơi được thì chơi không chơi được thì cút cho ta!”
Thế cho nên ta đành phải mở miệng nói chuyện.
Nguyệt quý nhân đánh xong, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi ta: “Tiếu Tiếu, ta nghe nói hai ngày nay Lý mỹ nhân gào lên với hoàng thượng rằng muốn nhất sinh nhất thế hồng trần, phản đối tư tưởng phong kiến, muốn thả tự do cho mọi người, như vậy chắc là không ảnh hưởng tới chỗ này của ta đó chứ?”
Vẻ mặt của ta vô biểu cảm nói ra một quả cầu thật to: “Ngươi và mọi người đều cảm thấy cái tên Vũ Văn Mặc đó là cái bánh bao à?
“Lý mỹ nhân chuẩn bị được một chén hạc đỉnh hồng của hắn ta đưa lên Tây Thiên rồi đó.”
Bàn tay đang cầm quân cờ của Nguyệt quý nhân khẽ dừng lại, hừ lạnh: “Hắn ta cũng chỉ có mỗi chiêu này.”
Ta ý thức được nên kết thúc vấn đề tại đây.
Rốt cuộc, kiếp trước của nàng ta cũng bị die theo cách này mà.
Ý, quên nói.
Nguyệt quý nhân trọng sinh, là nữ chính dưới ngòi bút của ta, bây giờ được sống lại thề sống thề c.h.ế.t sẽ làm một con cá mặn.
Lý mỹ nhân là người xuyên sách, hiện tại thề sống thề c.h.ế.t thực hiện con đường tình yêu của mình.
Còn ta thì phải ngậm chặt miệng lại.
Bởi vì ngay sau đó ta phát hiện ra đằng sau Nguyệt quý nhân có màu vàng đậm đi tới.
Mọi người đều biết, chỉ có hoàng đế mới mặc màu vàng đậm này.
Mà hoàng đế hiện tại chính là Vũ Văn Mặc.
Giờ đây Vũ Văn Mặc đã trở nên gầy gò góc cạnh, khí thế bức người, gương mặt điển trai.
Ta vẫn thản nhiên như thường.
“Không cần ngươi ban c.h.ế.t, tự ta ra tay là được.”
Dứt lời liền quay đầu nhảy xuống hồ nước.
Tạo ra hai làn sóng dâng cao kèm theo bọt nước mơ hồ.
Rõ ràng Vũ Văn Mặc muốn ngăn ta lại đáng tiếc tốc độ của hắn không nhanh bằng ta.
Nói đùa à, chiêu này ta đã luyện suốt năm năm chính là vì dùng cho trường hợp oái ăm này đấy.
Hoàng cung có hàng rào bảo vệ ta không trèo qua được.
Vì thế đã sớm chuẩn bị một thân phận mới.
Là một tiểu cung nữ không thích nói chuyện!
Vũ Văn Mặc và Nguyệt quý nhân nói chuyện cả một đêm, không biết đã nói gì.
Sáng ngày hôm sau Nguyệt quý nhân liền mang theo mười vạn lượng hoàng kim đi ra khỏi cung.
Ta hiểu rất rõ tính cách của nữ chính do mình tạo ra, nàng ta chắc chắn sẽ không bán đứng ta đâu.
Có lẽ là vì nàng ta không phân biệt được tình yêu là gì nên cầm tiền đi ra ngoài bái sư học nghệ cũng nên.
Sau đó không biết đầu óc của Vũ Văn Mặc bị gì, yêu cầu tất cả mọi người trong cung đến xem Lý mỹ nhân khiêu vũ.
Ta nghi ngờ hắn đang chứng minh câu: Hắn thực sự là bánh bao thơm lừng được các phi tử hậu cung sùng bái.
Ta xen lẫn vào trong đám người, thấy Lý mỹ nhân bắt đầu ‘Kinh hồng vũ’ cho đến khi loạng choạng nhảy ‘Chim ưng con cất cánh’ và kết thúc bằng vũ điệu ‘Thời đại triệu hoán’.
Nói như thế nào nhỉ?
Nàng ta tự nguyện làm vậy.
“Lý mỹ nhân nhảy như thế nào?”
Trên vị trí cao nhất, giọng nói trầm thấp của người nam nhân vang lên, những tình cảm trong đó toàn là kỹ xảo đã được trải qua sự tôi luyện lâu ngày.
“Lý mỹ nhân nhảy tựa như Lạc Thần*, mỹ diệu tuyệt trần!”
*Lạc Thần: (tiếng Trung: 洛神; bính âm: Luo Shen), tên thật là Phục Phi (tiếng Trung: 宓妃; bính âm: Fú Fēi), còn gọi là Lạc Tần (tiếng Trung: 洛嫔) là một nữ thần sông trong thần thoại Trung Hoa.
Hình tượng nữ thần Lạc Thần trở nên phổ biến trong dân gian nhờ bài thơ Lạc thần phú (洛神賦), tức Cảm Chân phú (感鄄赋) của thi nhân Tào Thực thời Tam Quốc.[1] Do bài thơ trên mà dân gian đồn rằng Chân hoàng hậu, chị dâu của Tào Thực, là Lạc Thần chuyển thế.
Trong vô vàn âm thanh khen ngợi, ta lại đi ngược với thế đạo: “Đoạn xoay người trong ‘Thời đại Triệu Hoán’ chưa đạt đến tiêu chuẩn, vì cuối bài nên mệt mỏi sao?”
Im lặng, toàn bộ đều chìm trong yên lặng.
Vì trong nháy mắt ta cảm nhận được.
Không chỉ có mình Vũ Văn Mặc muốn g.i.ế.t ta mà Lý mỹ nhân cũng muốn làm thế.
Rốt cuộc, ánh mắt như đao đó làm sao mà giấu được?
3.
“Tiểu muội, ngươi chắc là những thứ này đều cho ta ư?”
Vị đại ca trước mắt nhìn mười tấm ngân phiếu, vẻ mặt hoang mang nhìn ta.
Ta gật đầu như chém đinh chặt sắt.
“Đại ca, đây là tài sản mà ta tích tụ được trong nhiều năm qua.”
“Ta biết các ngươi có loại thuốc ăn xong là có thể giả c.h.ế.t, ngươi giúp ta mua nó được không?”
Ta biết ông trời sẽ không tuyệt đường sống của người khác đâu.
Đại ca nhìn qua lan can nhà giam, hai mắt ta lưng tròng.
Thật sự không còn cách nào khác nữa.
Ta vạ miệng nói thật nên chọc giận Lý mỹ nhân, bị nàng ta nũng nịu cầu xin Vũ Văn Mặc bắt giam từ đó đến giờ chắc cũng được một nén nhang rồi.
Nơi này vừa ẩm vừa ướt, dưới đất là đống cỏ khô, ta cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được sự tủi thân này.
Đại ca lắc lắc đống tiền trong tay nói: “Muội muội à, không phải ta không muốn giúp mà là chỗ này của ngươi có hơi ít.”
“Vẫn còn thiếu ư?”
“Ngươi hỏi đại thiếu gia của ngự sử ở bên cạnh ngươi xem đã cho bao nhiêu?”
Đột nhiên ta quay đầu, trừng mắt với bên cạnh nói: “Ngươi cho bao nhiêu?”
Ta vươn một ngón tay ra, nhìn y chang con gà chọi mắt: “Ngươi cho nhiều hay ít? Ta cho tận một vạn lượng đó!”
Vị đại thiếu gia bên cạnh cũng giơ một ngón tay lên.
Ta run rẩy: “Mười vạn lượng?”
Hắn ta nhẹ lắc đầu ngón tay.
Ta càng run hơn: “Một trăm vạn lượng?”
Người nọ mỉm cười, nhìn ta bằng ánh mắt thương hại: “Gia phụ quyên cho một đống gia tài.”
Ta không khỏi run lên.
Ôm lấy cơ thể của mình, cảm thấy sự tủi thân này hình như vẫn còn chịu đựng được.
Trên đời có vô số chuyện khó, chỉ cần đừng từ bỏ mà thôi.
Đêm khuya thanh mát, trăng sáng đầu cành, ta ôm đầu gối run bần bật: Trên người ta có nhiều điều đáng ngờ như vậy—
Trước khi bọn họ muốn hạ tay chẳng lẽ không định đến thẩm vấn ta giữa đêm khuya một chút hay sao?
Ta đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi.
Mà sự thật chứng minh, bọn họ có nghĩ đến ta.
Ta tận mắt nhìn thấy, nha hoàn bên người Lý mỹ nhân và tiểu thái giám ở bên cạnh hoàng đế đụng nhau ở cửa.
Sau đó bọn họ liếc mắt một cái.
Rồi đồng loạt quay người đi.
Giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Chỉ để lại ta đập lan can, thò tay như Nhĩ Khang nói: “Quay lại đi! Các ngươi mau quay lại đi!”
Cho dù ta có phổng hai lỗ mũi lên nhìn bọn họ, bọn họ cũng chẳng thèm đưa cho ta nửa ánh mắt lưu luyến nào.
Đạo lý ta đều hiểu cả, chắc chắn bọn họ quay về hỏi chủ tử của mình nên làm gì tiếp theo.
Các ngươi cứ quay về đi.
Bảo quay về là quay về à?