6
Tay chân của Vũ Vương trên triều đình đều đã bị nhổ tận gốc.
Hắn không thể kìm nén thêm, bắt đầu liên lạc bí mật với thế lực ở địa phương, chuẩn bị khởi binh mưu phản.
Kể từ khi sống lại, Lý Tuân luôn chờ đợi ngày này.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
Chỉ cần đối phương lộ diện, sẽ bị bắt trọn ổ.
Nhưng tính toán bao nhiêu, lại không ngờ tới một cung nữ vô danh trong cung của Tống Nguyệt Khanh.
Khi hắn phát hiện ra, nàng đã bị lén lút giao cho Vũ Vương.
Lý Tuân lập tức bắt giữ cung nữ đó.
Hạ chỉ, sáng hôm sau phải tra ra tung tích của Tống Nguyệt Khanh.
Thận Hình Tư làm việc nhanh nhẹn, chưa tới bình minh, cung nữ kia đã chịu khai.
Lý Tuân nhận được tin, đích thân dẫn binh đi.
Suốt đường đi, hắn đã cưỡi đến chết hai con ngựa hoàng gia.
Hắn hiểu rõ tính cách của Vũ Vương, cũng có thể đoán được, hắn sẽ làm gì với Tống Nguyệt Khanh.
Hình ảnh từ kiếp trước, khi nàng ngã trong vũng máu lại hiện lên trong đầu.
Khiến tay hắn không ngừng run rẩy.
Trước đây, hắn chỉ mong Tống Nguyệt Khanh sẽ yêu mình.
Nhưng vào lúc này, hắn lại hy vọng rằng nàng không yêu hắn.
Nàng không yêu hắn, thì có thể giả vờ đồng lõa với Vũ Vương, thì có thể sống sót.
Khi xông vào trướng của Vũ Vương, cảnh tượng trước mắt gần như khiến hắn phát điên.
Máu ở khắp nơi.
Nhuốm đầy lên mặt, lên tóc, lên y phục của Tống Nguyệt Khanh.
“Khanh khanh, Khanh khanh.”
Cả người Lý Tuân run rẩy. Như thể có một bàn tay, nắm chặt lấy trái tim hắn.
Đau đến mức không thể thở nổi.
Dù cho đảng phải của Vũ Vương đã bị tiêu diệt, dù cho hắn đã trở về cung,
Dù cho vết thương của Tống Nguyệt Khanh đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng hắn vẫn không ngừng mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, luôn là cảnh nàng cầm trâm cài tóc đâm vào cổ mình, máu chảy như suối.
Đêm đó, nàng cuối cùng đã tỉnh lại, nép vào lòng hắn và nói: “Nếu bị người khác làm nhục, thì thần thiếp thà chết còn hơn.”
Lý Tuân ôm chặt nàng, không hiểu sao, lại buột miệng nói: “Không sợ, dù thế nào, trẫm cũng yêu nàng.”
Rồi nàng khóc.
Dù không ra tiếng, nhưng nước mắt nàng đã làm ướt đẫm áo ngủ của hắn.
Lý Tuân trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác lạ, nhân cơ hội lấy cớ mơ màng, hắn kể về kiếp trước của mình.
Ngay lập tức, ánh sáng trong mắt nàng lóe lên.
Ánh mắt sáng rực đến mức khiến Lý Tuân cảm thấy, nàng và hắn giống nhau, đều là người đã trải qua một kiếp. Nhưng nàng không nói gì, chỉ khẽ hôn hắn.
“Bệ hạ, đó chỉ là mơ. Thần thiếp sẽ ở bên cạnh bệ hạ, một đời một kiếp, không bao giờ rời xa.”
Ừ, mọi chuyện trong quá khứ như một giấc mơ.
Nàng có trọng sinh hay không, cũng chẳng sao cả.
Dù sao thì hắn và nàng,
Một đời một kiếp, không bao giờ chia lìa.
-Phiên ngoại kết thúc-