Thái tử nguy kịch, hoàng hậu tuyển phi xung hỷ cho thái tử.
Các tiểu thư danh giá trong kinh thành không ai nguyện ý chôn vùi tiền đồ, ai nấy đều tìm cách né tránh tai họa.
Chỉ có ta, vừa khóc vừa nhào vào lòng hoàng hậu.
“Ta đi, ta đi!”
Hoàng hậu mắt đỏ hoe ôm chặt lấy ta, giọng nghẹn ngào:
“Đứa trẻ ngoan, con còn nhỏ như vậy, vậy mà chỉ có con có tấm lòng này.”
Các tiểu thư khác cười nhạo ta là kẻ ngốc, nói rằng nếu thái tử chết, ta cũng sẽ phải bồi táng theo.
Nhưng ta không để tâm.
Vậy là, ta – một đứa trẻ nhỏ bé – mang theo một tay nải nhỏ, tiến vào Đông Cung.