Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 7

4:44 chiều – 15/02/2025

19

Hy Nguyên năm thứ hai mươi sáu, mùa đông.

Hoàng thượng không qua nổi mùa đông năm ấy.

Một đêm tuyết lớn, băng giá phủ kín hoàng cung,

Hoàng thượng đột ngột băng hà.

Giờ Tý, Thịnh Diễn vào cung,

Suốt đêm không về.

Sáng hôm sau, Hoàng hậu vì bi thương quá độ mà ngã bệnh, phải nằm liệt giường,

Khắc Mẫn vào cung hầu hạ.

Mấy ngày liên tiếp, ta không gặp được Thịnh Diễn,

Luôn là Nguyễn Nguyễn tỷ bên cạnh ta, ngày ngày an ủi ta.

Vài ngày sau, tin tức chấn động từ hoàng cung truyền ra.

Tam Hoàng tử dẫn binh mã vào thành,

Bao vây Hoàng cung.

Hôm ấy tuyết rơi dày đặc,

Nguyễn Nguyễn tỷ khẽ nói:

“Dường như mỗi lần có tuyết lớn, đều có biến cố.”

Ta cảm thấy hoang mang,

Nhưng vẫn nắm chặt tay tỷ, tự an ủi mình:

“Vinh Thân Vương nắm giữ binh quyền, nữ nhi của ông ta là Thái tử phi.

Ông ấy sẽ không để điện hạ xảy ra chuyện đâu.”

Nguyễn Nguyễn tỷ khẽ gật đầu, kéo áo choàng phủ lên người ta,

Buổi trưa, một vị thái giám từ trong cung đến phủ,

Lúc đó ta đang ngủ trưa, nên Nguyễn Nguyễn tỷ là người tiếp đón.

Đến tối, tỷ mang đến cho ta một bát canh sâm,

Canh vẫn còn quá nóng, nên đặt trên bàn.

Hôm nay tỷ không còn câu nệ lễ nghi, mà ngồi xuống trước mặt ta,

Như khi còn bé, nhẹ giọng kể chuyện.

“Chiêu Nhi còn nhớ không?

Năm ta bắt đầu hầu hạ người, khi đó người mới sáu tuổi.”

Ta cười nói:

“Dĩ nhiên là nhớ.

Lúc đó ta sợ bóng tối, tỷ muốn ôm ta ngủ, nhưng điện hạ không chịu.

Tỷ ấm ức mấy ngày trời, nói rằng tỷ muốn ôm ta chỉ vì sợ ta thức khuya, không tốt cho sức khỏe.

Tỷ đối xử tốt với ta, ta vẫn luôn ghi nhớ.”

Nguyễn Nguyễn tỷ cười khẽ, gật đầu,

Rồi dịu dàng thổi nguội bát canh, nói:

“Điện hạ từ nhỏ đã trưởng thành hơn người khác rất nhiều.

Lạnh lùng, ít khi tỏ rõ tình cảm.

Ngay cả với Hoàng hậu nương nương, hắn cũng giữ đúng lễ nghĩa, không quá thân cận.

Nhưng chỉ có đối với Chiêu Nhi…

Hắn thực sự là thích người.”

“Mọi người đều ghen tị với điện hạ, nói rằng hắn sinh ra đã là Thái tử, may mắn đầu thai vào hoàng thất.

Nhưng Chiêu Nhi có biết không?

Thực ra, điện hạ thuở nhỏ sống không hề vui vẻ.

Hoàng hậu nương nương tuy là chính cung Hoàng hậu, nhưng lại không được sủng ái.

Dù tọa trên hậu vị, nhưng lại không thể lay động được trái tim Hoàng thượng.

Thái tử có thể ngồi vững vị trí này, cũng chỉ nhờ vào tổ huấn lập trưởng lập đích.

Hoàng thượng sủng ái Hiền phi và Thục phi,

Kể từ khi hai người đó hạ sinh Hoàng tử,

Hoàng thượng đã nhiều lần có ý phế bỏ Thái tử.

Lần xảy ra ôn dịch năm đó,

Người đáng lẽ phải đi chính là Tam Hoàng tử,

Nhưng Hoàng thượng lại nhất quyết để Thái tử đích thân đến đó.

Chiêu Nhi, nếu không có ngươi…

Lần đó điện hạ chắc chắn không thể sống sót.”

Ta lặng người,

Nhìn Nguyễn Nguyễn tỷ đầy hoang mang và đau lòng.

Tỷ nhẹ giọng dỗ dành,

“Ngươi đừng sợ.

Bây giờ Hoàng thượng đã chết, cửa ải này đã qua rồi.

Sau này sẽ không còn ai có thể hại được điện hạ nữa.”

Tỷ vừa nói vừa cầm bát canh sâm,

Đưa lên miệng nếm thử một ngụm, rồi chậm rãi nói:

“Bát canh sâm này, Chiêu Nhi có thể thưởng cho tỷ không?”

Ta gật đầu.

“Tỷ tỷ muốn uống bao nhiêu cũng được.

Nếu tỷ thích, sau này ngày nào cũng có thể uống.”

Nguyễn Nguyễn tỷ cười,

Nụ cười ấy vừa dịu dàng vừa chua xót,

Rồi nước mắt lại rơi xuống.

Tỷ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta,

Giọng nói khẽ run:

“Chiêu Nhi có biết không?

Thực ra, tỷ vốn là người của Hoàng hậu nương nương.

Ở bên cạnh ngươi bao nhiêu năm nay, cũng là vì nương nương muốn biết từng hành động của ngươi.

Thái tử không thể động tình.

Ngươi đừng trách nương nương,

Bà ấy chỉ không muốn điện hạ quá mức yêu thích ngươi mà thôi.”

Ta đáp một tiếng ‘Ừm’.

Ta biết.

Từ lâu ta đã không còn là đứa trẻ non nớt năm nào, có rất nhiều chuyện, ta đều đã hiểu.

Nguyễn Nguyễn tỷ lại cười,

Ôm ta thật chặt vào lòng.

“Nhưng mẫu hậu không biết…

Không chỉ Thái tử thích Chiêu Nhi…

Mà ngay cả tỷ cũng thích Chiêu Nhi…

Tỷ đã ở bên cạnh ngươi bao nhiêu năm như vậy, từ lâu đã coi ngươi là muội muội ruột thịt của mình.”

“Tỷ làm sao có thể… nỡ giết muội muội của mình đây?”

Vai ta dần ươn ướt.

Ta ngẩn ra, muốn hỏi tỷ có ý gì,

Nhưng khi ta ngẩng đầu,

Lại nhìn thấy…

Từng dòng máu tươi từ miệng tỷ phun ra,

Từng chút, từng chút một, nhuộm đỏ vai áo ta.

“Tỷ tỷ—!”

20

Hy Nguyên năm thứ hai mươi bảy, Thịnh Diễn được Vinh Thân Vương phò tá lên ngôi, xưng đế.

Ngôi Hoàng hậu vẫn để trống, ta và Khắc Mẫn được phong đồng vị Quý phi.

“Chiêu Nhi, chờ sau khi nàng sinh con, ta sẽ lập nàng làm Hoàng hậu, con của chúng ta sẽ là Thái tử.”

Khi đó, đã là cuối xuân năm sau,

Sau cái chết của Nguyễn Nguyễn, ta phát hiện mình mang thai.

Ta không chết.

Khắc Mẫn vừa khóc vừa cười, điên cuồng chửi mắng,

Mắng Thái hậu là kẻ lừa đảo, trách bản thân không nên tin bà ta, không nên để phụ thân nàng xuất binh.

Nhưng chỉ có ta biết, thái hậu không lừa nàng ta.

Bà thực sự định giết ta.

Người cứu ta, chính là Nguyễn Nguyễn.

Có lẽ nàng vốn dĩ là con dao sắc bén mà Hoàng hậu sắp đặt bên cạnh ta.

Nhưng cuối cùng, nàng đã hóa lưỡi dao thành tấm khiên,

Lấy chính sinh mạng mình, đổi lấy tính mạng của ta… và của Thịnh Diễn.

Sau khi hiểu ra toàn bộ sự thật,

Mối quan hệ giữa Thịnh Diễn và Thái hậu lập tức rơi xuống vực thẳm.

Việc đầu tiên sau khi lên ngôi,

Hắn hạ chỉ đưa Thái hậu dời đến Thọ Khang cung,

Không có chuyện gì quan trọng, không được phép ra ngoài.

“Chiêu Nhi, từ nay về sau, sẽ không còn ai dám hại nàng nữa.”

“Ta đã là Hoàng đế rồi.”

“Từ nay về sau, ta sẽ luôn bảo vệ nàng.”

“Sẽ không bao giờ để nàng chịu ấm ức nữa.”

Hắn thực sự yêu thương ta, êu đến mức mặc kệ quần thần phản đối,

Tự tay xây một tòa từ đường trong cung.

Trong từ đường, không thờ Hoàng gia tiên tổ.

Mà là bà ngoại của ta…Và Nguyễn Nguyễn.

Ta mang thai đã bốn tháng.

Vì quá đau buồn trước cái chết của Nguyễn Nguyễn, cơ thể gầy yếu đi rất nhiều.

Thịnh Diễn gần như mỗi đêm đều ở bên ta.

Dù bận rộn đến đâu, hắn cũng nhất định đến ru ta ngủ.

Hắn thường ôm ta trong lòng,

Kể về những ngày thơ ấu, về việc hắn đã thích ta từ rất lâu, thích đến mức không nhận ra mình đã chờ đợi ta bao nhiêu năm.