15
Chúng ta rất nhanh đã gặp được Dung Bội.
Một Dung Bội hiên ngang, không chịu khuất phục.
Ta cứ ngỡ An Lăng Dung bắt đến đóng vai di nương phải là một tiểu quỷ phong tình, quyến rũ.
Nhưng khi thấy Dung Bội xuất hiện trong khung cảnh, cả ta và Chân Hoàn đều im lặng trong chốc lát.
Di nương này trên mặt có vết xước, nhưng lại toát lên khí khái chính trực, ánh mắt kiên định như thể đang chuẩn bị bước lên pháp trường, chẳng giống kẻ dùng nhan sắc mê hoặc chút nào.
Khi nhìn thấy Ngụy Yến Uyển, Dung Bội lập tức nổi giận đùng đùng, muốn lao tới tát kẻ thù ngay tức khắc.
Ngụy Yến Uyển điên cuồng ra hiệu, nhưng Dung Bội hoàn toàn phớt lờ.
“Ta đến để cứu ngươi, chủ nhân của ngươi đang đợi ngoài kia.”
Ngụy thị tranh thủ lúc An Lăng Dung không chú ý, thì thầm nói nhanh.
“Ngớ ngẩn!”
Dung Bội cau mày, lớn tiếng:
“Chủ nhân của ta thông minh, làm sao có thể để một kẻ hèn hạ như ngươi đến cứu ta?!”
Ngụy Yến Uyển không kịp ngăn cản, trong lòng ta thầm kêu “hỏng rồi”.
Nghe thấy có kẻ mắng chửi mẫu thân mình, đôi mắt An Lăng Dung lập tức đỏ ngầu, chỉ chực bùng nổ!
Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng hát ru.
Là Ngụy Yến Uyển, nàng cất giọng hát bài hát thiếu nhi, từ từ xoa dịu tâm trạng của An Lăng Dung.
Nàng đã từng có bốn đứa con nên ta nghĩ, nàng hẳn rất yêu thương chúng.
Đợi đến khi An Lăng Dung bình tĩnh hơn một chút, Ngụy Yến Uyển lạnh mặt, thể hiện dáng vẻ của một bà chủ gia đình đuổi thê thiếp:
“Phu quân không cần ngươi nữa, hôm nay ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà.”
Lần này, nàng không đợi Dung Bội trợn mắt, mà dùng một nhát tay chém thẳng vào cổ khiến Dung Bội ngất xỉu.
“Con à, mang nàng ta ra ngoài, để nàng tự sinh tự diệt.”
Dù là An Lăng Dung vẫn còn trong tâm trí như đứa trẻ thì vẫn giữ được sự sắc bén của mình:
“Mẫu thân, có nên nhổ cỏ tận gốc không…”
Phải mất khá nhiều công sức, Ngụy Yến Uyển mới khuyên nhủ được An Lăng Dung từ bỏ ý định, dụ nàng vứt Dung Bội đang bất tỉnh ra ngoài.
Đứng ngoài sân, cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, liền ra lệnh cho tiểu quỷ:
“Đi đi, mang cung nữ ấy ra ngoài.”
Dung Bội đã được cứu, tiếp theo đây, là trả thù hay trả ơn, địa phủ sẽ không can thiệp.
Vài tiểu quỷ nhanh nhẹn, rón rén tiến đến căn nhà, cùng nhau hợp sức định khiêng Dung Bội ra ngoài — Thì đột nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên, như sấm giữa trời quang:
“Ngươi đang làm nhục nàng!”
16
“Nếu Dung Bội biết Ngụy Yến Uyển cứu nàng, thà nàng chịu nhục suốt đời còn hơn!”
Một tiếng nói chính nghĩa, làm kinh động cả An Lăng Dung trong nhà.
Lần này Ngụy Yến Uyển không kịp ngăn lại.
17
Ta thật không hiểu nổi.
Thanh Anh có thật sự không muốn cho Dung Bội được sống yên lành sao?
Nhìn Dung Bội sắp bị An Lăng Dung kéo lại vào nhà, ta đành phải ra tay, nhanh chóng bước lên trước mọi người, chặn lại móng vuốt của An Lăng Dung.
Chúng ta giao đấu hàng trăm chiêu, ngang tài ngang sức.
“Ngươi là thân thích của di nương?” An thị cau mày.
“Không phải, ngươi không phải… vậy ngươi là…”
Đang đánh một trận quyết liệt thì ánh mắt của An thị dần dần trở nên sáng suốt hơn một chút, nàng lẩm bẩm:
“Ngươi là… hoàng hậu.”
Chúng ta lùi lại hàng chục bước, tạm thời giãn ra, cúi đầu hít một hơi thật sâu.
Nhớ lại năm xưa trong cung, ta được sống trong cảnh yên bình xa hoa, chưa từng phải trải qua cảnh chém giết sinh tử như vậy!
An thị khôi phục lại chút thần trí, quay đầu nhìn về phía Ngụy Yến Uyển.
Khỏi phải nói, bổn cung thật muốn khen Ngụy Yến Uyển một lời vì sự tận tâm của nàng.
Giờ đây, An thị đã nhận ra vừa rồi chỉ là một vở kịch, nhưng ánh mắt của Ngụy Yến Uyển khi nhìn An thị vẫn tràn đầy vẻ từ mẫu — thành thật và dịu dàng, lo lắng và yêu thương.
“Mượn gió thổi thuyền, đây không phải thấp hèn sao?”
Nàng cúi đầu cười lạnh:
“Ta một đời như giẫm trên băng mỏng, nào phải chỉ một câu ‘không phải thấp hèn’ là có thể giải thoát.”
“Sao lại không thể?”
Ngụy Yến Uyển bước lên, cúi chào ta.
“Nghe người ta nói, kiếp trước ta cũng là kẻ lăn lộn từ bùn lầy mà bò lên cao. Xin hỏi Nghi chủ tử, kiếp trước của ta có phải còn thấp hèn hơn cả Lăng Dung?”
An Lăng Dung nhập cung qua kỳ tuyển tú, vừa vào cung đã là một đáp ứng. Ngụy Yến Uyển vốn chỉ là một cung nữ bình thường, lại bị người ta hành hạ.
Đúng là xuất thân thấp kém hơn.
Ta gật đầu.
“Nếu vậy, ta xin hỏi, kiếp trước của ta cuối cùng đã leo lên vị trí nào, có cao hơn Lăng Dung không?”
Ngụy Yến Uyển đã được phong quý phi, con trai lại được lập làm thái tử, nếu nàng không chết sớm, e rằng chẳng còn ai có thể vượt qua nàng.
An thị cao nhất cũng chỉ đến vị trí là phi, quả thật không bằng nàng.
Ta lại gật đầu.
Thấy An thị có vẻ không tin, Ngụy Yến Uyển mượn chiếc “Tiền Trần Kính” từ ta, tấm gương có thể soi rõ cả một kiếp sống đã qua, rồi đưa cho An thị:
“Ngươi tự xem đi.”
Ta hỏi nàng:
“Ngươi không tự xem sao?”
Ngụy Yến Uyển phẩy tay, rất khoan khoái:
“Đã quên rồi thì không cần phải nhớ lại nữa.”
…
An thị ôm chiếc gương, ngồi xem rất lâu, lúc thì bật cười, lúc lại thút thít.
Khi nàng đặt gương xuống, vẻ mặt đầy phức tạp:
“Quả thực ngươi xuất thân thấp hèn, cũng đã có thể leo lên cao, nhưng… ngươi chịu khổ nhiều lắm, bị nhiều người khinh miệt, hoàng đế… cũng không tốt với ngươi.”
Ngụy Yến Uyển mỉm cười rạng rỡ:
“Chịu khổ? Chẳng phải đó là điều tất yếu sao? Muốn mượn sức gió, thì sao lại không thể chịu được cơn mưa?”
An thị như bị chấn động, cẩn thận nhấm nháp lời này trong miệng.
Trong khoảnh khắc ấy, ta nghĩ rằng nàng đã nhìn thấy một khả năng khác trong đời mình.
Không cần phải tự ti, cũng chẳng cần tự huỷ hoại bản thân. Lẽ ra nàng cũng có thể vươn lên, rạng danh tổ tông.
Nghĩ đến đây, tia máu trong mắt nàng dần phai đi, nanh vuốt cũng thu lại.
Ta đứng sau lưng, ghé tai thì thầm với Chân Hoàn:
“Ngụy Yến Uyển quả thật giỏi dỗ ngọt người khác. Nếu người nàng gặp là Thanh Anh, còn An Lăng Dung gặp chúng ta, thì mức độ khó khăn chẳng thể so sánh được…”
18
“Nếu ta năm xưa…”
An Lăng Dung mở lời, nói được nửa chừng thì trên mặt nàng hiện ra một khoảnh khắc ngơ ngác.
“Ta năm xưa, đã xảy ra chuyện gì…”
Ký ức dần lùi xa như thuỷ triều rút đi.
Chén canh Mạnh Bà ngày xưa, vào khoảnh khắc ý chí kiên cường của An Lăng Dung có một khe hở, đã thấm vào trong.
Thế là nàng đã bắt đầu quên lãng mọi chuyện năm xưa rồi.
Dung Bội tỉnh lại, bò về bên chân Thanh Anh, ta liếc nhìn một cái.
Thật phiền phức, không muốn nhìn thêm lần thứ hai!
An Lăng Dung nhìn Ngụy Yến Uyển, gật đầu, rồi lại nhìn ta, cũng gật đầu, cuối cùng, nàng quay sang nhìn Chân Hoàn.
“Tỷ.”
“Ngươi còn nhớ ta sao?” Chân Hoàn hỏi.
An Lăng Dung lắc đầu:
“Không nhớ nữa, nhưng luôn có cảm giác phải chào tạm biệt với tỷ.”
Chân Hoàn và An Lăng Dung dắt tay nhau bước lên cầu Nại Hà, ánh mắt hai người dần dần trở nên xa lạ, đến cuối cùng, hoá thành hai tia sáng nhỏ bé, đi vào vòng luân hồi của kiếp sau.
Ta đã tiễn đưa rất nhiều người như vậy. Nhưng chưa bao giờ có lần nào, khiến ta muốn rơi lệ như lúc này.
19
Ta từ chối can thiệp vào cuộc tranh chấp giữa Ngụy Yến Uyển và Thanh Anh, chính xác mà nói, là tranh chấp đơn phương từ phía Dung Bội.
Dù sao thì Ngụy Yến Uyển cũng đã quên sạch, còn Thanh Anh lại luôn giữ vẻ lạnh nhạt.
Không ngờ một ngày, họ lại ầm ĩ trước mặt ta.
“Cô mẫu, ta mới là cháu gái ruột thịt của người!”
“Nghi chủ tử, tiểu nữ là người được vương gia giao cho ngài, ngài chính là sư phụ, là ân nhân tái sinh của tiểu nữ.”
“Câm miệng! Cháu ruột có thể bán đi thì đừng nói là đồ đệ thứ xuất!”
Ta bị cãi đến nhức đầu, thế là ta cố chuyển hướng sự chú ý của hai người họ:
“Nghe nói Tiểu Tứ sắp xuống đây rồi, các ngươi đi xem phu quân của mình đi.”
Hai người này khi còn ở dương gian vì Tiểu Tứ mà đánh nhau không dứt, lấy Tiểu Tứ ra, hẳn có thể thu hút sự chú ý của họ.
Không ngờ Thanh Anh lại chu môi:
“Đừng có dỗ ta nữa, cô mẫu, ta đã xem sổ sinh tử rồi, Hoằng Lịch sống lâu hơn ta ba mươi ba năm!”
“Trong thời gian chờ hắn, ta sẽ hiếu kính với cô mẫu cho thật tốt!”
Trời ạ, trong lòng ta thầm tính toán số ngày còn lại của Tiểu Tứ, bỗng thấy mắt tối sầm lại.
Chẳng lẽ Thanh Anh chính là hình phạt mà Chân Hoàn cố tình mang từ dương gian đến cho ta ư?!
Những ngày khổ sở tiếp theo, e là mới chỉ bắt đầu…
【Hết】