Thiếu gia cờ bạc thua tiền, muốn đem ta cầm cố cho Tống Tam gia – kẻ gi,ết người như rơm rạ, để gán nợ.
Ta kinh hãi, khẩn cầu thiếu phu nhân cứu giúp.
Thiếu phu nhân bảo: “Mệnh hèn thì phải thuận mệnh, sống nhục còn hơn chết thanh cao.”
Thiếu gia l/ột s/ạch xiêm y của ta, ném ra cửa phủ.
“Thân thể ngươi là của nhà họ Phương, đã đi thì không được mang theo dù chỉ một cây kim, sợi chỉ.”
Chúng nhân xúm lại xem, ta hổ thẹn đến chỉ muốn chết đi.
Ngay lúc ấy, Tống Tam gia đến.
Ngài cởi áo choàng, phủ lên người ta, rồi ôm chặt vào lòng.
“Đừng sợ, tỷ tỷ, ta đã tới đây rồi.”