17
Mỗi dịp Tết, ta và Kỳ Dận đều trở về cung.
Với tư cách là nữ hoàng đầu tiên của Đại Lương triều, Ninh Tri Húc oai phong vô cùng.
Đầu tiên, nàng đổi tên thuốc đặc trị dịch bệnh thành tên của mẫu thân ta: Giang Ly.
Giang ly sinh u chử, vi phương bất túc tuyên.
Nhưng hương thơm của mẫu thân sẽ lưu truyền muôn đời.
Tiếp theo, nàng mở trường học dành cho nữ giới và thiết lập chế độ nữ quan.
Sự xuất sắc của nữ nhân không còn chỉ được đánh giá qua việc hiền thục, tuân theo tam tòng tứ đức, mà còn qua sự nỗ lực, học hành và khả năng tham gia triều chính.
Sau đó, nàng giảm thuế và lao dịch, phát triển thương mại với các nước láng giềng.
Cuối cùng, Ninh Tri Húc phong Nguyệt Nhi làm thái nữ.
Điều này cho thấy, người tài giỏi có thể làm vua, bất kể cao thấp, không phân biệt nam nữ.
À, suýt nữa thì quên.
Hôm đó, Kỳ Dận vội rời ođi mà không mang theo Nguyệt Nhi.
Bây giờ, tiểu cô nương này vẫn còn ghi hận, không chịu gần gũi với chúng ta.
Ninh Tri Húc cũng chẳng mấy hài lòng với chúng ta.
Nàng nhìn ta, mặt đầy u oán, khi ta ngày càng trẻ trung hơn trong khi nàng đã có vài nếp nhăn.
“Hai người thì ung dung rồi, bỏ lại ta một mình lo chuyện triều chính.”
Ta nhìn đám nam sủng đủ loại trong cung của nàng, đến nỗi không biết phải dời mắt đi đâu.
“A tỷ cũng không sống tệ mà.”
“…”
“Kỳ Dận, đừng có nhéo ta!”
Thời gian còn lại, ta và Kỳ Dận đi khắp nơi hành y cứu người.
Từ thảo nguyên đến rừng rậm, từ sa mạc đến biển khơi.
Năm tháng trôi qua, mọi thứ dần đổi thay.
Trên vai chúng ta là gió, và trên gió là hàng nghìn vì sao lấp lánh.
(Toàn văn hoàn)