Nhìn Lệ di nương điên cuồng, ta lại nhớ đến mẫu thân.
Nếu không có nữ nhân này làm điều ác, liệu mẫu thân có cùng ta rời khỏi đây không?
Nhưng tất cả chỉ là nếu mà thôi.
“Ngươi chưa từng nghĩ đến sao, dù cho Tôn phủ không suy sụp, ngươi có chắc rằng mình sẽ được nâng lên chính thất?”
“Ngươi đã sống cùng phụ thân hơn mười năm, ngươi hẳn phải biết rõ ông ấy là người như thế nào.”
“Ích kỷ, lạnh lùng, vô tình.”
“Ngươi sẽ chẳng bao giờ được nâng lên chính thất đâu.”
“Nhưng dù ngươi có được nâng lên chính thất, ta cũng sẽ đích thân kéo ngươi xuống địa ngục.”
“Vì ngươi đã giết người mà.”
“Mẫu thân của ta, chủ mẫu trước kia của ngươi, là bị ngươi hạ độc mà chết đấy!”
“Ngươi cũng không sống yên ổn được đâu.”
Lệ di nương bỗng nhiên rút ra một con dao, định đâm ta.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người bỗng lao đến, chắn trước mặt ta, đỡ lấy nhát dao ấy.
“Phụt” Tiếng dao đâm vào thịt vang lên.
Ta ngẩng đầu lên, là Thẩm Hoài Sơn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đẩy Lệ di nương ra một cái.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt đầy lo lắng nhìn ta. “A… A Diên…”
Ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn, hất tay hắn ra khỏi tay ta.
Ta lùi lại vài bước.
Máu từ bụng hắn tuôn ra, một tay hắn ôm lấy vết thương, tay kia lơ lửng giữa không trung.
Trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia đau đớn và tủi hờn.
“Thẩm đại nhân, vụ án được lật lại, đó là trách nhiệm của ngài. Đại nhân nên tự mình giữ gìn sức khỏe.”
Ta nói với giọng lạnh lùng, không một chút ấm áp.
Đúng vậy, ta vốn chẳng phải là người tốt.
21
Việc Thẩm Hoài Sơn lật lại vụ án vốn đã là vượt quyền.
Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, cũng vì những hành vi tàn nhẫn trong việc xét xử của Thẩm Hoài Sơn trước kia mà đặc biệt chú ý đến hắn.
Hoàng thượng đối với chuyện này càng thêm không vừa mắt.
Cũng vì việc giám sát không nghiêm của hắn mà nổi trận lôi đình.
Lệnh cho hắn bị đình chỉ chức vụ để điều tra, cắt bổng lộc ba tháng.
Cả kinh thành đều xôn xao bàn tán.
Vị Thượng thư Bộ Hình từng oai phong một thời, nay e là khó giữ được vị trí của mình.
Ta chỉ thấy đó là điều hiển nhiên mà thôi.
Làm sai thì phải trả giá.
Ta chẳng có chút tình cảm nào với hắn.
Ta hận hắn.
Ban đầu chính là Thẩm Hoài Sơn cưỡng đoạt ta.
Dù rằng phụ thân đã đưa ta đến, nhưng việc bị cưỡng đoạt là thật, không cam tâm cũng là thật.
Đối với ta, bí mật của ta đã giúp ta sống sót đến nay.
Nhưng còn những nữ tử yếu đuối không có sức chống cự kia thì sao?
Nếu họ cũng bị như vậy, chắc chắn sẽ không sống nổi.
Bằng không, tại sao hậu viện Thẩm phủ lại chất đầy xương trắng?
22
Ngày ta phát hiện khắp hậu viện Thẩm phủ toàn là xác chết.
Đó là ngày thứ ba sau khi ta bị hắn cưỡng đoạt.
Ta ngồi ngẩn ngơ tại đình viện ở hậu viện, tình cờ phát hiện góc đình lộ ra một mẩu xương trắng.
Ta nhận ra, đó rõ ràng là xương người.
Đêm ấy, đợi khi Thẩm Hoài Sơn ngủ say, ta lặng lẽ quay lại hậu viện để xem xét.
Trong bóng tối mịt mù, từng mẩu xương trắng dần lộ ra, khiến màn đêm trở nên rùng rợn.
Dưới lớp đất, dưới những chậu hoa, đều là những đống xương trắng.
Ta ngã ngồi xuống đất, hai tay bịt chặt miệng mình để không phát ra tiếng nào.
Buộc bản thân chôn chặt nỗi sợ vào lòng.
Đúng vậy, làm sao ta lại có thể kỳ vọng gì ở Thẩm Hoài Sơn chứ?
Rõ ràng, hắn vốn là một kẻ ác.
23
Mẫu thân từng nói, ta là chính ta, không phải phụ thuộc vào ai khác.
Sự phục tùng của Thẩm Hoài Sơn đối với ta chỉ là vì ta có thể chất đặc biệt.
Chứ không phải vì hắn là người tốt lành gì.
Trong những ngày tiếp cận hắn, ta đã nhiều lần dỗ dành, dần dần lấy được tất cả chứng cứ về những tội ác của hắn.
Những đống xương trắng ở hậu viện đều là của những nữ tử như ta, bị đưa vào phủ của hắn, hoặc là những kẻ đối nghịch với hắn, khi hắn chán ngán thì biến thành phân bón cho hoa.
Ta đem chứng cứ lấy được giao cho các quan viên trong triều đình.
Cả triều đình lập tức chấn động.
Cách hành xử của Thẩm Hoài Sơn từ lâu đã khiến nhiều quan viên không vừa mắt, nay gió chiều nào ngả chiều ấy.
Hoàng thượng nhân từ, nghĩ đến việc hắn đã phá giải nhiều vụ án.
Chỉ xử hắn tội chém đầu thị chúng, cùng ngày hành hình với phụ thân ta.
Khi nghe tin này, ta đang ở tiệm vải của Liên di nương để mua y phục.
Trong lòng ta không buồn không vui.
Chỉ cảm thấy mọi việc đều có nhân có quả.
Kẻ làm ác, cuối cùng cũng phải nhận quả báo.
24
Thẩm Hoài Sơn yêu cầu gặp ta một lần.
Ban đầu, ta không muốn đi.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định gặp hắn một lần.
Dù sao, hắn cũng đã giúp ta, giúp ta đưa phụ thân vào ngục, giúp ta báo thù cho mẫu thân.
Trong nhà lao tối tăm ẩm ướt, hắn mặc áo của phạm nhân.
Không còn vẻ uy phong ngày nào, đầu cúi thấp, quanh thân chỉ còn sự chết chóc vây quanh.
Khi xưa, hắn là người xét xử tội phạm, nay lại hoán đổi thân phận.
Hắn trở thành tội nhân trong ngục tù.
Hắn nhìn thấy ta, run rẩy tiến về phía ta.
Ta thấy rõ vết thương trên bụng hắn.
Nhưng không nói gì.
Hắn thấy ta thì vui mừng, vẫn là vẻ tủi thân như trước.
“A Diên, nơi này bẩn thỉu, về sau đừng đến nữa.”
“Chỉ tiếc rằng, kiếp này chúng ta không thể kết thành phu thê rồi…”
Hắn từ trong tay áo lấy ra một cây trâm ngọc, chiếc trâm tinh xảo chẳng ăn nhập gì với nơi này.
Hắn đưa trâm về phía ta, nở một nụ cười. “A Diên, vốn dĩ trâm này… ta muốn ngày thành hôn mới trao cho nàng…”
“Giờ thì, chỉ tiếc là chẳng còn cơ hội.”
“A Diên, nàng nhất định phải tự chăm sóc mình.”
Ta nhìn hắn, hắn cứ lẩm bẩm mãi không ngừng.
Ta bỗng cất tiếng. “Có hối hận không?”
Hắn chợt đứng yên, lặng thinh một lúc lâu.
Cuối cùng thốt ra một chữ. “Hối… Nếu sớm biết sẽ yêu nàng, ta nhất định đã không hại nhiều người như vậy.”
“Kiếp sau, ta muốn làm một người bình thường, cùng A Diên trải qua những ngày yên bình.”
Ta nhìn hắn. “Kiếp sau đừng hại nhiều mạng người như thế nữa.”
Ta quay đầu, định rời đi.
Hắn bỗng gọi ta. “A Diên! Nhất định… phải sống thật tốt.”
“Trâm… ta sẽ không đưa nàng nữa, ta giữ cho nàng.”
“A Diên, hãy hạnh phúc.”
Ta khựng lại, cuối cùng vẫn sải bước rời khỏi.
Bước đi khỏi nơi này.
Thẩm Hoài Sơn, vĩnh biệt.
25
Khi ta rời đi, tiếng chửi rủa của phụ thân vọng đến.
“Tôn Thanh Diên, ngươi đúng là đứa con bất hiếu!”
“Nhà cửa vô phúc!”
“Nếu biết sớm như vậy, ta đã bóp chết ngươi từ ngày ngươi chào đời!”
Ta chẳng hề bận tâm, không thèm nhìn ông ta lấy một cái.
Chỉ nhạt giọng đáp. “Phụ thân, nghỉ ngơi đi, giữ lại chút sức lực.”
“Bữa cơm cuối ta sẽ không đến dâng đâu.”
“Khi xuống dưới nhớ tạ lỗi với mẫu thân cho tử tế!”
Nói xong, ta xoay người rời đi.
Bỏ lại phía sau những tiếng nguyền rủa điên cuồng.
26
Ta dự định cùng cữu cữu trở về nơi mà ngoại tổ từng cáo lão quy điền.
Đó cũng là nơi mẫu thân ta lớn lên từ thuở nhỏ.
Trước khi khởi hành, ta ghé qua tiệm của Liên di nương lần nữa.
Giờ đây nên gọi nàng là bà chủ Liên rồi.
Ta từ biệt nàng, lúc ta rời đi, nàng kể cho ta nghe vài chuyện thú vị.
Nàng nói rằng Tôn Như Tuyết bị tên công tử đào hoa khi xưa thu làm thiếp.
Nay phải sống cùng một đám thiếp thất khác, ngày ngày đối đầu với nhau, cuộc sống khổ không thể tả.
Sau khi Tôn gia sụp đổ, nàng ta trong phủ cũng chẳng còn giá trị gì, chỉ là kẻ để người khác hắt hủi.
Chỉ có người khác bắt nạt nàng ta, chứ không có chuyện ngược lại.
Điều thú vị hơn nữa chính là chuyện của Lệ di nương.
Bà ta không có nơi nào để đi, cũng không có đồng bạc nào dắt lưng.
Vậy mà cuối cùng lại rơi vào chốn phong trần.
Bà dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được vẻ quyến rũ mặn mà.
Chẳng bao lâu bà ta trở thành người nổi tiếng của Miên Hoa Lâu.
Trước đây ngày ngày bà ta nói ta chẳng khác gì kỹ nữ thanh lâu, nay thì chính bà ta đã trở thành hiện thân của lời nói ấy.
“Tiểu thư, đây vẫn chưa phải là điều thú vị nhất đâu.”
“Người có biết khách quen gần đây của Lệ di nương là ai không? Chính là phu quân của Tôn Như Tuyết, vị công tử đào hoa ấy!”
“Nghe nói hai mẹ con đánh nhau tại Miên Hoa Lâu đấy!”
“Nhưng cũng có lẽ là báo ứng, ba người này đều nhiễm bệnh hoa liễu!”
“Chẳng còn bao lâu để sống nữa!”
“Đúng là báo ứng không sai!”
Nghe xong, ta chỉ mỉm cười với Liên di nương.
Kẻ làm ác, cuối cùng cũng nhận lấy báo ứng.
Ta theo cữu cữu trở về nơi mẫu thân từng sống.
Nơi đây, từng ngọn cỏ cành cây đều khiến ta hình dung ra bóng hình của mẫu thân năm xưa.
Khắp nơi đều có hình bóng của người, không đâu không phải là người.
Những ngày tháng về sau, ta sẽ bước trên những con đường mà mẫu thân từng đi qua.
Như thể người vẫn còn bên cạnh.
End