Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại A DIÊN Chương 5 A DIÊN

Chương 5 A DIÊN

8:01 chiều – 07/11/2024

Ta chẳng để tâm đến nàng.

Ta ngước mắt nhìn xung quanh, thấy các quý nữ thế gia đang trò chuyện sôi nổi, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bi thương.

Xưa nay ta chưa từng tham dự những buổi tiệc như thế này.

Nay nhờ danh tiếng của Thẩm Hoài Sơn mới được đến đây, thật là đáng suy ngẫm.

Ngày xưa vì ta, Tôn phủ đã phải chịu nhiều lời đàm tiếu, nay lại thêm muội muội, Tôn phủ hẳn sẽ càng nổi tiếng.

Xung quanh mọi người xì xào bàn tán. “Tôn phủ thật không biết xấu hổ, nuôi nữ nhi thế này mà còn dám đưa ra ngoài, thật bẩn thỉu.”

“Trước đây chỉ có một Tôn đại tiểu thư, nay đến Tôn nhị tiểu thư cũng thành ra thế này, thật nhục nhã.”

Nghe thấy vậy, muội muội tức giận không chịu nổi.

Nàng ta lớn tiếng đáp trả. “Các ngươi chỉ là ăn không được nho thì bảo nho chua thôi!”

“Nam nhân ấy mà, thích nhất chính là thân hình như ta đây. Đừng nhìn bề ngoài mà nghĩ họ không ưa, thật ra trong lòng họ thích nhất là người có dáng vẻ như ta.”

“Đây chính là phúc phần của ta đấy!”

Muội muội nói lời đầy tự mãn, nhưng người bên cạnh vẫn nhìn nàng ta với vẻ khinh bỉ.

Nàng ta ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, tràn đầy kiêu ngạo.

Đúng lúc đó, Thẩm Hoài Sơn xuất hiện.

Hắn dáng vẻ cao lớn, y phục đen càng tôn lên nét anh tuấn của hắn.

Hôm nay hắn được Trưởng Công chúa đặc biệt mời đến đây, hắn thấy ta, liền nhìn về phía ta.

Đây chính là lý do muội muội cố tình đến nơi này.

Quả nhiên, nàng ta chưa từng từ bỏ.

Thẩm Hoài Sơn từ từ bước về phía ta, vẫn giữ dáng vẻ xa cách lạnh lùng.

Nhưng khi đối diện ta, hắn lại cúi mình hạ giọng, như một nô lệ trung thành phục tùng.

Muội muội chen từ bên cạnh ta tiến lên phía trước, ưỡn ngực, giọng điệu dịu dàng vô cùng. “Thẩm đại nhân, thật là trùng hợp.”

Thẩm Hoài Sơn đi lướt qua nàng ta, không thèm liếc mắt, rất tự nhiên nắm lấy tay ta. “Tay sao mà lạnh thế?”

Ta khẽ lắc đầu.

Trong mắt hắn chỉ có ta.

Người xung quanh vốn dĩ đã không ưa gì ta, nay thấy ta và “Ngọc Diện Tu La” thân thiết, dù không vừa lòng cũng phải e dè chút ít, bởi không có ai dễ dàng chọc vào hắn.

Ta bắt gặp ánh mắt đầy phẫn nộ của muội muội, biết rằng nàng ta chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Quả nhiên, trong buổi tiệc, nàng ta lại làm loạn.

Nàng ta liên tục mời rượu, ép Thẩm Hoài Sơn uống hết ly này đến ly khác.

Nhưng cuối cùng lại là nàng ta tự chuốc mình say mèm.

Muội muội tỉnh dậy, thấy mình nằm trên chiếc giường xa lạ.

Và người nằm bên cạnh không phải là Thẩm Hoài Sơn mà nàng ta luôn mong ngóng, mà là một tên công tử đào hoa nổi tiếng trong kinh thành.

“Mỹ nhân, nàng có thân hình còn kiều diễm hơn cả kỹ nữ lầu xanh.”

Muội muội muốn khóc mà không thể.

17

Tôn Như Tuyết hôm nay lâm vào tình cảnh này, có một phần là nhờ sự sắp đặt của ta.

Ta biết nàng ta đã để mắt đến ai thì nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Những ngày nàng ta tự giam mình trong viện.

Không phải thật sự ở yên trong đó.

Khi trời tối, cổng sau của phủ thường mở khẽ.

Muội muội khoác lên mình bộ y phục của tỳ nữ, lén lút ra khỏi cửa.

Ta luôn tận mắt nhìn nàng ta lén lút đến Miên Hoa Lâu.

Miên Hoa Lâu là kỹ viện lớn nhất kinh thành.

Tôn Như Tuyết vậy mà không ngại mất mặt, chạy tới nơi đó.

Nàng ta quả thật đã hạ quyết tâm.

Nàng ta nghĩ rằng Thẩm Hoài Sơn không động lòng với nàng vì say mê thân hình của ta.

Nàng ta liền âm thầm đến kỹ viện, tìm các kỹ nữ để học cách có thân hình quyến rũ.

Mà Lâm nương ở Miên Hoa Lâu, lại là người ta từng cứu mạng, là một kẻ đáng thương.

Nàng tự nhiên sẽ “dạy dỗ” muội muội một cách tận tình.

Dưới sự dạy bảo kỹ lưỡng của Lâm nương, tư tưởng của nàng ta đã hoàn toàn thay đổi.

“Nam nhân yêu thích nhất là nữ tử có dáng vẻ phong tình.”

Muội muội sau khi miệt mài học hỏi, đã lấy lại tự tin.

Nàng ta vốn định nhân cơ hội trong buổi tiệc mà cùng Thẩm Hoài Sơn thành chuyện.

Nhưng cuối cùng lại chuốc say bản thân, qua đêm với kẻ khác.

Nàng ta tưởng mình đã được ở bên Thẩm Hoài Sơn, đắc ý đến khi tỉnh dậy mới phát hiện người bên cạnh là tên công tử phong lưu nổi tiếng kinh thành, kẻ mê mẩn chốn thanh lâu.

Muội muội ngất xỉu ngay tại chỗ.

Phụ thân yêu quý thanh danh của mình, liền đổ mọi tội lỗi lên đầu Lệ di nương.

Ông trách bà ta không biết dạy dỗ con gái, lại tức giận vì đã mất đi quân cờ là muội muội.

Lệ di nương lần này hoàn toàn thất sủng.

Dù bà ta có yếu ớt, có lấy lòng thế nào đi nữa, cũng không thể nào lấy lại được sự sủng ái của phụ thân.

Bởi bà ta thừa hiểu, phụ thân là người lạnh lùng, chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Liên di nương nắm bắt cơ hội, trở thành người mới được phụ thân sủng ái.

Dưới hành lang dài, ta cùng Liên di nương trao nhau một nụ cười.

Nàng đã báo thù cho đứa con chưa kịp chào đời của mình, còn ta đã báo thù cho mẫu thân bị hãm hại.

Muội muội là trái tim của Lệ di nương, việc nàng ta bị tổn hại đủ để lấy đi nửa cái mạng của Lệ di nương.

Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu thôi.

18

Ta nằm trên giường nghỉ ngơi. Thẩm Hoài Sơn từ phía sau ôm lấy ta.

“A Diên, sính lễ ta đã chuẩn bị xong, chỉ đợi chọn ngày lành, ta sẽ rước nàng vào cửa.”

Giọng hắn ấm áp, làm say lòng người.

Ta nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt hắn.

Ta cầm một lọn tóc của hắn, nhíu mày khẽ nói. “Nhưng Hoài Sơn, ngươi đã hứa sẽ luôn đứng về phía ta.”

“Vậy ngươi có thể giúp ta lật lại một vụ án được chăng?”

Thẩm Hoài Sơn sững lại một chút, rồi ánh mắt hắn trở về vẻ si mê quen thuộc. “A Diên, nàng nói, ta sẽ làm.”

“Ngươi còn nhớ ta đã đến phủ của ngươi như thế nào không?”

“Chính là vì vụ án đó.”

“Vụ án tham ô của phụ thân ta.”

“Ta muốn ngươi tái thẩm, xét xử một cách công bằng.”

Thẩm Hoài Sơn cúi xuống, khẽ hôn lên bên tóc mai của ta, giọng khàn khàn. “A Diên, mọi việc đều theo ý nàng.”

“Chỉ là sau việc này, ta sẽ cưới nàng, được không?”

19

Với quyền thế của Thẩm Hoài Sơn, vụ án tham ô năm xưa của phụ thân ta được lật lại điều tra.

Triều đình chấn động.

Văn nhân tham ô chẳng khác gì một khối ung nhọt trên triều đình.

Trước đây có thể coi là lời đồn đại, nhưng nay đã có chứng cứ rõ ràng.

Phụ thân luôn tự cho mình là văn nhân thanh cao.

Nhưng nếu thật sự như thế, cớ gì lại bỏ túi riêng hàng ngàn lượng vàng bạc?

Chỉ là ảo tưởng.

Chỉ là sự giả dối tận xương của ông ta mà thôi.

Phụ thân không ngờ rằng, cứ ngỡ đã vượt qua cơn nguy biến trước kia, nay lại bị cuốn vào lần nữa.

Ông đã quen sống trong an nhàn, giờ đây bỗng rơi vào vực thẳm.

Ngày phụ thân bị tịch biên gia sản, ông phẫn nộ nhìn ta. “Ngươi đi đi, đi nịnh bợ Thẩm Hoài Sơn!”

“Hắn đã cứu ta một lần, lần thứ hai chắc chắn cũng có thể!”

Ta phủi phủi lớp bụi tưởng tượng không tồn tại, nhìn đoàn người vào ra tịch thu tài sản.

Khóe miệng ta thoáng nở nụ cười. “Phụ thân, người vẫn chưa hiểu sao?”

“Ta có thể cứu người, cũng có thể lần nữa đẩy người vào ngục.”

“Lần này lật lại vụ án, chính là ta đề nghị với Thẩm Hoài Sơn đấy.”

Phụ thân trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm ta đầy vẻ không tin. “Ta đối đãi với ngươi không hề tệ bạc, cớ sao…”

Ta từ từ rút ra một chiếc ngọc bội từ trong tay áo.

Đó là món đồ mẫu thân từng mang bên mình mỗi ngày.

“Mẫu thân ra đi đầy oan ức. Người dù không trực tiếp hại bà, nhưng vì người mà bà không hề hạnh phúc.”

“Lệ di nương hại chết mẫu thân, người cũng không đi điều tra cái chết của bà. Hẳn là người biết rõ mọi sự tình chứ?”

“Người đáng lẽ phải đến tạ lỗi với mẫu thân từ lâu, nào có đáng để sống trong những ngày xa hoa như bấy lâu nay?”

“Mẫu thân từng nói rất đúng, ta là duy nhất, ta chỉ sống cho ta, cớ gì phải đau khổ vì ánh nhìn thế tục?”

“Phụ thân, nhớ sau khi tạ tội với mẫu thân xong, hãy cách xa bà một chút, đừng làm chướng mắt bà.”

Ta quay người muốn rời đi, nhưng phía sau bỗng có người đến.

Giọng nói quen thuộc trong ký ức vang lên. “A Diên, con và mẫu thân con đã chịu nhiều khổ đau rồi!”

Ta chầm chậm quay lại, đối diện đôi mắt đầy lệ của người đó.

Là cữu cữu.

Là cữu cữu đến muộn màng.

20

Cữu cữu một thân áo trắng, đứng trầm mặc trước cổng.

Ông thật giống mẫu thân.

Đặc biệt là đôi mắt ấy.

Quả thật là rất giống.

“A Diên, mẫu thân con…”

Ta không thể nói nên lời, nhưng ông đã hiểu từ lâu.

Mẫu thân đã không còn, vẫn là muộn một bước.

Cho đến khi cữu cữu đến, ta mới biết rằng, hóa ra, ngoại tổ đã mắc trọng bệnh từ lâu, nhưng vẫn luôn mong ngóng mẫu thân.

Nhưng rốt cuộc vẫn không chờ được một lá thư nào từ bà.

Vì phiền muộn mà qua đời.

Ngoại tổ cuối cùng cũng đã đi tìm mẫu thân rồi.

Cữu cữu nói. “Chúng ta chưa từng nhận được lá thư nào của mẫu thân con, ta và phụ thân chỉ nghĩ rằng muội ấy oán trách chúng ta.”

“Khi xưa, phụ thân muốn muội ấy theo ông về phương Nam, nhưng muội ấy rốt cuộc không đồng ý, chúng ta đành nghĩ rằng muội ấy đã giận.”

Hóa ra là như vậy, thật là như vậy sao.

Mẫu thân nào có oán trách gì.

Chỉ là có kẻ nào đó ngáng đường mà thôi.

Khiến mẫu thân nghĩ rằng những lá thư gửi đi chẳng bao giờ đến được tay gia đình, khiến bà nghĩ rằng mình đã làm ngoại tổ phật lòng.

Còn ngoại tổ và cữu cữu lại nghĩ rằng mẫu thân giận họ.

Bi ai đến thế.

Không cần nghĩ cũng biết, người có thể ngăn cản thư từ trong phủ này, chỉ có một mình phụ thân.

Giờ đây, phụ thân đã bị tịch biên tài sản, bị kết án tử.

Hoàng thượng vừa mới đăng cơ không bao lâu.

Đại xá thiên hạ, ban hành luật mới, tội không liên lụy đến người nhà.

Chỉ là Tôn phủ đã bị tịch biên, đám gia nhân đều tan tác mà đi.

Chỉ còn lại vài phòng di nương, tất cả đều khóc lóc thê thảm.

Lệ di nương chạy đến trước mặt ta, sắc mặt đầy căm hận.

“Đều tại ngươi! Chính ngươi đã hại lão gia bị bắt! Đều tại ngươi!”

“Rõ ràng ta sắp có thể trở thành chính thất rồi, tất cả là tại ngươi!”