Kiếp trước, ta cùng Tạ Ngọc Uyên làm một đôi phu thê bề ngoài hòa hợp, nhưng trong lòng lại cách xa vạn dặm.
Khó nhọc lắm mới đợi được đến ngày hắn chết, cuối cùng ta cũng có thể phò trợ ấu đế, buông rèm nhiếp chính.
Nào ngờ, ngày đưa tiễn tại hoàng lăng, vì quá đỗi hân hoan, ta lỡ tay chạm phải cơ quan trong lăng, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Bên ngoài lăng, cửa mộ đóng sầm lại.
Những kẻ không rõ chân tướng đều quỳ xuống bái lạy, vừa khóc vừa ca tụng tình cảm sâu nặng giữa đế hậu, rằng sinh tử không rời, cảm động trời xanh.
Ta: “?”
Khi mở mắt lần nữa, ta đã trọng sinh, quay về năm mười lăm tuổi, khi vừa đến tuổi cập kê.
Kiếp này, ta quyết tâm tái giá với người khác.
Nhưng đêm tân hôn, phu quân ta lại nhận được một đạo thánh chỉ, bị điều ra biên cương.
Thái tử trẻ tuổi vén khăn trùm đầu của ta, thanh âm vừa cố chấp vừa như mê hoặc: “Chiêu Chiêu, theo cô về cung, được không?”