Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại VÌ CHÍNH MÌNH THÊM MỘT LẦN NỮA Chương 4 VÌ CHÍNH MÌNH THÊM MỘT LẦN NỮA

Chương 4 VÌ CHÍNH MÌNH THÊM MỘT LẦN NỮA

8:12 chiều – 28/12/2024

Chính là nỗi đau xé lòng.

14

Ta ngỡ rằng mình sẽ ở lại Lĩnh Nam rất lâu.

Nhưng hai năm sau, phụ thân ta được thúc phụ đưa trở về.

Thúc phụ gửi thư khuyên người.

Nỗi oan chưa được rửa sạch, chỉ là trước kia phụ thân có chút thành tích chính sự, ở Lĩnh Nam lại được tiếng cần chính yêu dân, Hoàng thượng mới triệu người về kinh.

Sau này nhất định phải thận trọng lời nói, chớ nhiều lời thêm nữa.

Người giúp phụ thân ta không chỉ có thúc phụ, mà còn có Tạ Quan Huyền.

Khi nhắc đến Tạ Quan Huyền, thần sắc phụ thân rất nhạt, chân mày mắt đều không động.

Đối với phụ thân, chàng không chỉ là phò mã cũ, mà còn là môn sinh được người dạy dỗ.

Chàng bận lòng vì chuyện của phụ thân ta.

Xem ra cũng là điều nên làm.

Đầu xuân, ta theo phụ thân, mẫu thân trở về kinh thành.

Quan phủ cũ không còn ở được nữa.

Phụ thân đưa chúng ta đến ở tại căn nhà cũ ở ngoại thành.

Ngày Tạ Quan Huyền tìm đến ta, ngoại thành vừa đón trận mưa xuân đầu tiên.

Chàng che ô giấy dầu, đứng trước cửa, dừng lại.

Mưa bụi mỏng mảnh, giăng kín giữa chúng ta.

Tựa như cách một tầng sương.

Ta nhớ lại ánh mắt lần đầu gặp gỡ.

Chàng đứng giữa đám đông, dáng người cao gầy nổi bật.

Tựa như được phủ bởi làn khói mờ, tỏa sáng như ngọc.

Nhưng nay chàng đã nhiều tuổi hơn, cũng gầy đi, khí chất trầm ổn hơn, tựa như giếng cổ không gợn sóng.

Nhìn thấy chàng, lòng ta không còn đập nhanh như trước kia nữa.

Ta đứng dưới hiên, hai tay giấu vào trong ống tay áo, cúi mắt hỏi:

“Tạ đại nhân đến đây có việc gì?”

Giọng chàng khô khốc:

“Chiêu Ý.”

“Ta không muốn hòa ly với nàng.”

“Đó chỉ là lời nói trong cơn giận. Ta giận vì nàng đã bán những món đồ ta tặng.”

Ta nhìn thẳng vào mắt chàng, nhẹ giọng nói:

“Tạ Quan Huyền.”

“Những lời nói trong cơn giận như vậy, chàng đã nói hai lần rồi.”

Lần đầu tiên, ta tự lừa dối bản thân, giấu tờ phóng thê thư đi.

Lần thứ hai, ta cuối cùng cũng quyết tâm rời xa Tạ Quan Huyền.

Đôi mắt chàng thoáng qua vẻ kinh ngạc và mơ hồ.

Chàng dường như không nhớ.

Dẫu sao, lúc ấy chàng đang say.

Mà chuyện đó cũng đã qua năm năm.

Ta bình tĩnh thuật lại:

“Năm năm trước, chàng uống rượu say. Chàng nói mọi chuyện đều tại ta, khiến chàng phải nhìn Tống Tích Đường gả cho người khác. Tờ phóng thê thư cũng viết ra khi ấy. Hai năm trước, ta dựa vào tờ giấy này, cùng chàng hòa ly.”

“Nay chúng ta đã không còn liên hệ gì. Nếu chàng muốn tìm phụ thân ta để bàn chính sự, ta có thể giúp truyền lời.”

Sắc mặt chàng trong thoáng chốc trở nên vô cùng tái nhợt.

Môi chàng mấp máy, khó khăn thốt ra vài chữ, giọng rất nhỏ:

“Ta đến tìm nàng, Chiêu Ý.”

“Vậy thì không có gì để nói cả.”

Ta lùi vài bước, khép cửa lại.

Mọi thứ đều bị ngăn cách bên ngoài.

Gia đinh nói.

Tạ Quan Huyền vẫn không rời đi.

Chàng đứng đó suốt cả đêm.

Cho đến khi Tống Tích Đường tìm đến chàng.

15

Ngày thứ ba sau khi ta trở về kinh, đúng dịp lễ Hoa Triêu.

Ta ra ngoài, cùng các phu nhân nhà đồng liêu của phụ thân đi ngắm hoa, dạo xuân.

Tống Tích Đường cũng có mặt.

Nàng trông không vui, chỉ đeo trang sức bình thường, lặng lẽ ngồi một mình nơi góc vắng.

Không ai trò chuyện cùng nàng.

Năm xưa, Tạ Quan Huyền rầm rộ đón nàng trở về, khiến không ít người biết chuyện.

Nàng dây dưa với người đã có thê thất.

Quá khứ của nàng không còn là bí mật.

Phần lớn mọi người đều không thích nàng, lạnh nhạt mỉa mai, nói nàng ép ta phải rời đi.

Trong những buổi tụ họp náo nhiệt như thế này, nàng chỉ có thể ngồi nơi góc khuất, chịu cảnh bị xa lánh.

Ta không để tâm đến nàng, chỉ cúi đầu, cẩn thận cắt tỉa giấy ngũ sắc trong tay.

Phu nhân Diệp ngồi cạnh ta, thấp giọng trò chuyện không ngừng.

“Nàng từ phu nhân của một huyện chủ bạ nhỏ trở thành phu nhân của lang trung Bộ Lại, còn có gì không hài lòng nữa?”

Ta ngẫm nghĩ, rồi đáp:

“Có lẽ điều nàng muốn không phải là vị trí này.”

Ta đưa phu nhân Diệp một chiếc kéo bạc nhỏ.

Bà ngồi xuống bên cạnh, cùng ta cắt giấy ngũ sắc.

Sau đó dán giấy lên cành hoa, để cúng tế hoa thần, cầu mong bách hoa khoe sắc.

Nhưng phu nhân Diệp ngồi không yên.

Cắt được một lúc, bà đã đi đuổi bướm.

Tống Tích Đường bước đến bên ta.

Giọng nàng rất khẽ, nhưng đầy oán trách:

“Bùi Chiêu Ý, đều tại ngươi.”

Ta ngơ ngác:

“À? Lại trách ta sao?”

Dù ta còn trẻ, lưng cốt tốt, nhưng cũng không gánh nổi nhiều tội như vậy.

Nàng nói:

“Nếu không phải ngươi muốn gả cho Tạ Quan Huyền, ta và chàng đã thành thân từ năm năm trước. Ta sẽ không phải chịu những khổ sở đó. Trong lòng chàng cũng sẽ không có người khác.”

“Chúng ta cũng sẽ không đi đến mức… nhìn nhau mà sinh chán ghét.”

Ta xoa trán.

Đầu hơi đau.

“Vậy sao ngươi không trách chàng?”

Nàng sững người.

Ta nói:

“Chàng là người như thế, dù không cưới ta cũng sẽ cưới người khác. Khi chàng làm lang trung Bộ Lại chính ngũ phẩm, chàng mới hai mươi hai tuổi. Đó là vị trí mà nhiều người cả đời nỗ lực cũng không đạt được. Trạng nguyên cùng khoa với chàng giờ vẫn còn thấp hơn chàng một bậc.”

“Nếu chàng thật sự muốn cưới ngươi, không ai có thể ngăn cản. Chỉ là chàng không muốn buông bỏ mọi thứ này.”

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì chàng cưới là ta. Ta là trái hồng mềm, dễ bóp.”

“Nếu là người khác, chỉ khi ngươi viết bức thư đầu tiên cho chàng, họ đã xử lý ngươi và chàng cùng lúc rồi.”

Thật ra, khi Tạ Quan Huyền giúp nàng hòa ly, ta còn mừng cho nàng.

Mừng vì nàng thoát khỏi cảnh khổ.

Nhưng sau này, ta lại ghét nàng.

Nàng giống hệt ta ngày trước, chẳng thể nhìn thấu.

Ta chậm rãi nói xong.

Buông kéo, chuẩn bị rời đi.

Nàng mắt đỏ hoe, cô độc đứng giữa rìa hoa.

Nước mắt không ngừng rơi.

16

Ta chơi đùa rất thỏa thích.

Khi trở về nhà lúc trời chạng vạng, mẫu thân nói với ta rằng có vài nhà nhờ mai mối đến, muốn kết thân.

Ta đáp:

“Con không muốn tái giá.”

Ta đã từng trải qua một lần rồi.

Thành thân chẳng có gì tốt, chỉ khiến thêm nhiều ràng buộc.

Phải lo liệu việc trong ngoài, phải hỗ trợ trượng phu, còn phải bận tâm chuyện con cái.

Nếu không chọn đúng người, còn phải chịu nhiều khổ sở.

Một mình sống, lại càng thanh nhàn tự tại.

Mẫu thân tôn trọng ý ta, từ chối từng mối mai.

Ta ở nhà, giúp mẫu thân lo việc trong nhà, thỉnh thoảng lại cùng người khác đi chơi đây đó.

Những ngày trôi qua rất vui vẻ.

Tạ Quan Huyền thường gửi đồ cho ta.

Khi thì là những vật nhỏ kỳ lạ, quý hiếm.

Khi thì là những bức thư trần tình dài dòng.

Ta đều trả lại không động đến.

Một đêm bình thường nọ, Tống Tích Đường đến tìm ta.

Nàng đã gầy gò hơn, trông cũng tiều tụy hẳn.

Ngoài trời gió lạnh, ta vẫn mời nàng vào nhà.

Nàng vừa khóc vừa xin lỗi ta.

“Trước kia ta đã sai quá nhiều. Khi đó là ta có lỗi với tỷ.”

Ta bình thản nhìn nàng, đưa nàng một chiếc khăn tay để lau nước mắt.

Nàng nói.

Tạ Quan Huyền chỉ giữ nàng ở trong phủ, nhưng thường không gặp nàng.

Nàng ở trong phủ, không ai trò chuyện, mỗi ngày đều cảm thấy ngột ngạt, bức bối.

Năm xưa, là Tạ Quan Huyền không giữ lời hứa cưới nàng.

Hiện tại, cũng là Tạ Quan Huyền lạnh nhạt với nàng.

Nàng nghẹn ngào:

“Ta hận chàng.”

Ta chống cằm lắng nghe, không biết phải bình luận thế nào về mối ân oán tình thù của bọn họ.

Chỉ cần nàng đừng hận ta là được.

Tống Tích Đường dường như rất lâu rồi không có ai để bày tỏ.

Nàng cứ tự mình nói mãi, không ngừng nghỉ.

Ta nghe đến mức suýt ngủ gật.

Cuối cùng, nàng hỏi ta:

“Bùi tỷ, tỷ có thể tha thứ cho ta không?”

“Khi đó là ta tranh giành chàng với tỷ, cướp đi những thứ thuộc về tỷ, khiến tỷ tổn thương.”

“Ta biết mình sai rồi…”

Ta ngẫm nghĩ, rồi nói:

“Cũng được.”

“Chờ ngươi sửa lại chiếc phượng quan của ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

17

Nửa năm sau.

Tống Tích Đường mang phượng quan của ta trả lại.

Viên hồng bảo thạch bị vỡ năm xưa đã được thay thế bằng một viên đá có sắc thái còn tốt hơn.

Những hạt ngọc nhỏ xíu được nàng tự tay gắn từng hạt lên.

Những vết xước năm nào cũng đã biến mất.

Rất tốt.

Ít nhất trong nửa năm sửa phượng quan, nàng không cảm thấy nhàm chán, cũng không phải ngày ngày nghĩ xem Tạ Quan Huyền có yêu nàng hay không.

Trong khoảng thời gian đó, có hai sự kiện lớn xảy ra.

Thứ nhất, phụ thân ta được rửa sạch oan khuất, khôi phục chức vị.

Thứ hai, Tạ Quan Huyền vì tranh đấu chính trị mà mắc tội, bị giáng chức và lưu đày đến Lĩnh Nam.

Ta không ngạc nhiên.

Chàng từ khi bước chân vào quan trường đã liên tiếp thăng tiến, mọi chuyện quá thuận lợi.

Chàng khó tránh khỏi chút ngây thơ, thiếu sự cẩn trọng, dễ gặp vấp ngã.

Trước ngày khởi hành, chàng lại đến tìm ta.

Giống như thuở ban đầu.

Ta đứng trên bậc cao của quan phủ Thượng thư nhìn xuống.

Chàng đứng dưới bậc thềm, dáng vẻ e dè.

Chàng ngẩng đầu nhìn ta:

“Ta sắp đến Lĩnh Nam rồi, có lẽ sẽ ở đó rất nhiều năm… Đây có xem là chuộc tội không?”

Giọng chàng khàn khàn.

Ta không thích nghe.

Ta nói:

“Không tính.”

“Là chính chàng không cẩn trọng, mới rơi vào cảnh này, chẳng liên quan đến ta.”

Ta quay người bỏ đi.

Tống Tích Đường cũng phải theo Tạ Quan Huyền đến Lĩnh Nam.

Ở kinh thành, nàng không có bạn bè.

Chỉ có ta tiễn nàng một đoạn đường.

Nàng ngồi trên chiếc xe ngựa đơn sơ, vén rèm nhìn ta, ánh mắt u buồn.

Ta biết nàng lo lắng điều gì.

Lĩnh Nam luôn được đồn đại là nơi đất độc khí hại.

Chuyến đi này, không biết liệu có thể quay lại hay không.

Ta nói:

“Ngươi không cần lo, Lĩnh Nam rất tốt.”

“Chỉ là đường hơi xa. Nhưng ngươi có thể tiêu nhiều tiền của Tạ Quan Huyền một chút, thuê xe lớn hơn để thoải mái hơn.”

“Ở Lĩnh Nam có rất nhiều trái cây ngon, đa số kinh thành không có.”

Nàng khẽ mỉm cười.

Nụ cười đó giống hệt khi ta gặp nàng lần đầu tiên.

Một giọt nước mắt lại rơi nơi khóe mắt nàng.

“Cảm tạ, Chiêu Ý tỷ.”

18

Ở kinh thành, ta đọc sách, học tập.

Đọc nhiều sách thánh hiền, cũng học châm cứu và in tranh khắc gỗ.

Phụ thân ta cũng không ở mãi vị trí Thượng thư.

Sau đó, người tự xin đi nhận chức quan ngoài.

Người đưa ta đi qua phủ Lâm An, phủ Giang Lăng.

Ta đã thấy hết những cảnh phồn hoa của thiên hạ.

Không còn để tâm đến những chuyện vụn vặt nữa.

Tạ Quan Huyền ở Lĩnh Nam cũng có chút thành tích.

Nhưng triều đình không có ai đứng ra nói đỡ cho chàng.

Về sau, chàng bị điều chuyển đi nhiều nơi, nhưng mãi không thể trở về kinh.

Lần cuối cùng chàng đến gặp ta trước khi rời kinh cũng là lần cuối cùng ta gặp chàng.

Vài năm sau, ta nhận được thư của Tống Tích Đường.

Nàng và Tạ Quan Huyền thành thân mười năm, cuối cùng quyết định hòa ly.

Nàng không giống ta.

Nàng không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào Tạ Quan Huyền.

Ba năm trước, nàng theo chàng đến nhận chức ở phủ Thành Đô.

Nàng vốn thông minh, rất nhanh học được cách dệt Thục cẩm.

Có được tay nghề, nàng có thể rời khỏi Tạ Quan Huyền, tự lập mà sống.

Ta nghĩ.

Thế là tốt rồi.

Đời người còn dài.

Chúng ta đều có thể sống vì chính mình thêm một lần nữa.

End