Ta cứng người lại, nghĩ thầm: Lúc này còn nói những lời này để làm gì cơ chứ?
Quả nhiên, Tạ Ngọc Uyên hứng thú ngồi thẳng dậy, ánh mắt chậm rãi dò xét về phía chúng ta.
Khi ánh mắt hắn rơi trên gương mặt ta, nụ cười nơi khóe môi lập tức cứng lại.
Biểu cảm của hắn thoáng chốc xuất hiện một vết nứt, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, còn xen lẫn một tia hoảng loạn khó mà nhận ra:
“Giang Ấu Chiêu, sao ngươi lại ở đây?”
“Điện hạ nhận ra ta?” Ta không khỏi căng thẳng.
Không thể nào, kiếp trước vào thời điểm này, ta và Tạ Ngọc Uyên còn chưa từng gặp mặt.
Ta cố tránh mặt hắn, chính là để đời này không dây dưa gì nữa.
Tạ Ngọc Uyên cổ họng khẽ căng lên, tay áo có chút run nhẹ:
“Có lẽ đã từng thấy qua bức họa trong cung, trí nhớ của cô vốn hơn người.”
Quả đúng vậy.
Hắn quả thật có trí nhớ phi thường, đã nhìn qua là không quên.
Đông cung ngày trước tấu chương liên tục như nước chảy, cũng chưa từng xảy ra sai sót.
Bên dưới lầu, tiếng đấu giá lại vang lên, lần này có người ra giá tới tám ngàn lượng hoàng kim.
Người nữ nhi hắn yêu sắp bị mua mất rồi, nhưng Tạ Ngọc Uyên dường như không nghe thấy, chẳng hề có động thái nào.
Ánh mắt hắn dán chặt vào bàn tay đang nắm lấy tay ta của Thẩm Thanh Nghiễn, sắc mặt trầm tĩnh đến kỳ lạ.
Nhưng những đốt ngón tay nắm chặt lấy chén rượu lại trắng bệch, cả người như phủ một lớp sương lạnh.
“Ngươi và nàng ta định hôn sự từ bao giờ, vì sao cô chưa từng nghe thấy phong thanh?”
Thẩm Thanh Nghiễn có chút khó hiểu, nhàn nhạt đáp:
“Điện hạ bận chọn mỹ nhân, không rảnh để ý những việc này. Nếu không còn chuyện gì, ta và vị hôn thê xin phép cáo lui.”
Khi rời đi, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng chén rượu vỡ tan.
Ta cùng Thẩm Thanh Nghiễn bước xuống tầng, thì đấu giá đã kết thúc.
Lưu Thư Hàm bị một thương gia Giang Nam mua lại với giá chín ngàn lượng hoàng kim.
Ngước mắt nhìn lên lầu, nơi đó vẫn yên lặng, không có chút động tĩnh nào.
Ta bất giác cảm thấy lo lắng.
Xem ra, kiếp này đã xuất hiện quá nhiều biến số.
9
Ngày hôm sau, phụ thân từ triều đình trở về, trong bữa cơm liền kể lại những chuyện kỳ lạ xảy ra tại triều hôm đó.
Thái tử không biết vì lý do gì khiến thánh thượng nổi giận, bị trách phạt bốn mươi roi, còn phải quỳ suốt một đêm tại hậu điện.
Phải biết rằng, hiện nay chính là thời điểm tranh đoạt ngôi vị vô cùng gay gắt.
Thánh thượng sức khỏe ngày càng suy yếu, chỉ cần thái tử sơ sẩy một bước, hai vị huynh đệ kia hẳn sẽ như sói như hổ lao vào cắn xé.
Nay bị trách phạt như thế, e rằng là do chuyện hắn phung phí ngàn vàng ở Thiên Thượng Nhân Gian đã đến tai hoàng thượng.
Đáng tiếc thay, hắn thận trọng suốt bao năm, cuối cùng vẫn vì mỹ nhân mà phạm sai lầm.
Phụ thân ta gắp một đũa thức ăn, trầm ngâm nói:
“Thật lạ lùng, thánh thượng bao năm nay vẫn tin cậy thái tử, rốt cuộc là chuyện gì khiến người nổi giận đến thế?”
“Có thể là chuyện hắn tới Thiên Thượng Nhân Gian mua mỹ nhân?”
Phụ thân xua tay không đồng tình:
“Hồ đồ! Thái tử há lại là kẻ sa đọa vì mỹ sắc hay sao?”
Ta kể lại toàn bộ những gì xảy ra ngày hôm đó cho phụ thân nghe.
Ông vuốt vuốt chòm râu, bỗng như nhớ ra điều gì:
“Nữ tử họ Lưu ấy, hình như chính là nữ nhi của Lưu Thiệu đại nhân năm xưa.”
“Ngày trước, ngoại gia của thái tử là một dòng dõi võ tướng hiển hách, dưới trướng có rất nhiều thuộc hạ, nhà họ Lưu cũng là một chi trong đó.
Đáng tiếc, sau này thánh thượng có ý chặt đứt cánh tay của thái tử, cả nhà họ Lưu bị xét tội, đầy vào ngục.
Chỉ còn lại một đứa nữ nhi, phải lưu lạc đến giáo phường. Nói ra cũng thật đáng thương.”
Nghe vậy, ta khẽ thở dài, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm thương dành cho Lưu Thư Hàm.
Dẫu nàng ta là một đóa hoa trà yếu đuối, nhưng cha và huynh nàng lại là những võ tướng anh hùng, vì cuộc tranh đấu chính trị mà phải hy sinh.
Cùng lắm cũng chỉ vì hoàng thượng muốn làm suy yếu thế lực ngoại gia của thái tử, mà họ mới trở thành nạn nhân vô tội.
Nghĩ đến đây, thật ra, Tạ Ngọc Uyên nợ nàng ta.
Phụ thân ta vẫn tỏ vẻ hồ nghi:
“Cho dù như vậy, cũng không đến mức trách phạt thái tử nặng nề như thế, nhất định là còn có nguyên do khác…”
“Ai chà, phụ thân, ngài đừng lo lắng vớ vẩn nữa, thái tử không sao đâu.”
Kiếp trước, chuyện này vốn là do hoàng hậu phát hiện đầu tiên.
Bà chỉ trách mắng hắn một cách nhẹ nhàng, không quá nghiêm khắc, sau đó còn thân thiết gọi ta tới an ủi trò chuyện, tặng không ít bảo vật để bù đắp.
Ta thậm chí còn có chút vui mừng vì khoản tài sản “từ trên trời rơi xuống” này.
Lần này, thánh thượng phạt nặng như vậy, có lẽ chỉ vì ngài muốn duy trì uy nghiêm, không thích những kẻ dưới quyền làm trái ý mình mà thôi.
Lòng quân vương khó đoán, ta vội nhắc nhở:
“Phụ thân, hiện nay đang là thời điểm then chốt trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, thời cục khó lường, người nhất định phải nhớ giữ mình cẩn thận, đừng tùy tiện chọn đứng về phe ai nhé.”
“Sao có thể chứ?” Phụ thân chỉnh lại bộ quan bào đỏ thẫm, vẻ mặt nghiêm nghị đáp:
“Con nghĩ vị trí quan tam phẩm của ta là do ăn không ngồi rồi mà có sao?
Nhìn khắp triều đình, chưa có ai nhìn thấu thời cuộc bằng ta đâu.”
“Ồ,” nhớ tới chuyện trước đó, ta phì cười, trêu chọc:
“Hóa ra phụ thân không phải chỉ dựa vào vận khí thôi nhỉ?”
“Này, đứa nhỏ này!” Lão béo tức giận phồng má, vung tay định đánh ta.
10
Hôn kỳ được đẩy sớm hơn.
Khi phụ thân thông báo tin này, ta đang bận rộn tính toán tiền lương thực có thể luân chuyển được.
Kiếp trước, vào thời điểm này, biên giới phía Bắc xảy ra một trận chiến không lớn.
Do năm đó gặp hạn hán, dân chúng phía Bắc không thu hoạch được gì.
Không may, trong quân lại bùng phát dịch bệnh.
Chuyện vốn nên dễ dàng dẹp yên, cuối cùng lại kéo dài nửa tháng mới giải quyết xong.
Hơn nữa, phương thuốc trị dịch bệnh của thái y viện mãi không được nghiên cứu ra, khiến nhiều binh lính đã thiệt mạng vì dịch bệnh.
Ta nhớ huynh trưởng của Thẩm Thanh Nghiễn, chính là trưởng tử của Hầu phủ – Thẩm Mạc, lúc đó đang trấn giữ biên giới phía Bắc.
Kiếp trước, huynh ấy nhiễm dịch bệnh mà mất, tin báo tang về kinh thành khiến cả thành phố thương tiếc.
Vị tướng quân này từng từ bỏ vị trí thế tử, kiên trì ở lại Bắc địa bảy năm, cuối cùng lại chết vì bệnh dịch.
Người đời khi ấy không khỏi đau lòng, tiếc thương.
Hiện tại, còn ba tháng nữa mới đến thời điểm bi kịch xảy ra.
Dựa vào ký ức, ta đã chuẩn bị sẵn phương thuốc trị dịch bệnh, đồng thời xác định các thành trì cần tăng cường binh lực, cũng như lộ tuyến hành quân.
Phương thuốc này là kết quả mà kiếp trước thái y viện phải dốc lòng ngày đêm nghiên cứu mới có được.
Chỉ tiếc, lúc đó đã quá muộn, nhiều binh lính ở Bắc địa đã không qua khỏi.
Kiếp này, ta đã chuẩn bị trước, hy vọng có thể tránh được hiểm họa.
Bỗng nhớ lại lời phụ thân vừa nói, ta không khỏi thắc mắc:
“Phụ thân, người vừa nói, hôn kỳ được đẩy sớm?”
Phụ thân chậm rãi nhấp một ngụm trà, vẻ mặt nặng nề nói:
“Đúng vậy, đây là do Thẩm thế tử đề xuất. Lát nữa cậu ấy sẽ tới, con hỏi trực tiếp đi.
Nhưng mà, đêm qua thánh thượng bỗng nhiên hôn mê, nay triều đình ai nấy đều bất an.
Vẫn nên định đoạt sớm, tránh đêm dài lắm mộng.”
11
Khi Thẩm Thanh Nghiễn vừa bước vào sân, ta đã lập tức lao đến ôm lấy hắn.
Ngửi thấy mùi hương trúc thanh mát trên áo hắn, lòng ta mới dần an ổn.
Những lo âu về chuyện chiến sự vừa rồi cũng vơi bớt đi nhiều.
Thẩm Thanh Nghiễn khẽ vuốt tóc ta, giọng ôn nhu:
“Chiêu Chiêu, hôn kỳ của chúng ta được đẩy lên ngày mùng tám tháng ba, được không?”
“Vì sao lại đột ngột đẩy sớm như vậy?” Ta ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi.
“Cuối tháng này, ta có thể sẽ phải đến Bắc địa một chuyến. Đại ca gửi thư nói rằng nơi đó có dấu hiệu hạn hán. Ta cảm thấy tình hình có nhiều nguy cơ tiềm ẩn, cần phải đến điều tra và xử lý.”
Thẩm Thanh Nghiễn thở dài, siết chặt vòng tay ôm ta vào lòng hơn nữa:
“Trước khi đi, ta muốn dành nhiều thời gian bên nàng, dù chỉ là mười ngày nửa tháng cũng được.”
Nghe vậy, ta ngầm mừng trong lòng, kế hoạch vốn định bày mưu tiến cử cũng đỡ phải suy tính nhiều.
Dẫu còn ba tháng nữa chiến sự mới khởi, nhưng việc quốc gia đại sự không thể chủ quan, đi sớm một chút cũng tốt.
“A Nghiễn, sau khi đến Bắc địa, nếu phát hiện dấu hiệu hạn hán, lập tức dâng sớ triều đình, yêu cầu viện trợ lương thực. Kinh đô hiện nay có thừa tiền lương tích trữ, nhưng vận chuyển đến Bắc địa cũng cần mười ngày nửa tháng. Nếu gặp tình huống khẩn cấp, có thể trực tiếp mở kho lương ở Duyện Châu.”
Thẩm Thanh Nghiễn ngạc nhiên cúi đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn ta, như vừa phát hiện ra một món bảo vật quý hiếm:
“Ta không ngờ Chiêu Chiêu lại có tài năng như vậy. Dù không đứng trong triều đình, nhưng lại thấu rõ thời cục, hiểu rõ đại thế.”
Trong mắt hắn, sự tán thưởng và yêu thương hiện rõ đến mức khiến ta cũng ngại ngùng.
“Không, không,” ta vội lấp liếm, “chỉ là nghe phụ thân nói trong lúc tán gẫu thôi.”
“Dù sao cũng không được chủ quan.”
“Và còn nữa,” ta trịnh trọng lấy chiếc túi gấm bên trong có chứa phương thuốc trị dịch bệnh và bản đồ hành quân đưa vào tay hắn, nghiêm túc dặn dò:
“Đây là vật vô cùng quan trọng, trước khi lên đường, nhất định phải mang theo bên mình. Nhớ kỹ, chỉ khi đến Bắc địa mới được mở ra, không được lén xem trước!”
Thẩm Thanh Nghiễn nhìn vẻ nghiêm túc của ta, không nhịn được vừa cười vừa lắc đầu.
Có lẽ hắn nghĩ bên trong chỉ là mấy lá bùa bình an, nhưng vẫn cẩn thận cất kỹ vào người, giọng nói đầy ôn nhu trấn an ta:
“Được, là vật Chiêu Chiêu đưa, ta nhất định giữ cẩn thận. Sẽ nghe lời nàng, đến Bắc địa mới mở ra.”
12
Ngày mùng tám tháng ba, ta và Thẩm Thanh Nghiễn thành hôn.
Hôn sự của hai gia tộc thế gia, lễ nghi long trọng xa hoa, thanh thế vang dội đến mức mọi nhà trong kinh đều đổ ra xem.
Trên lưng ngựa cao, Thẩm Thanh Nghiễn khoác hỉ phục đỏ rực, càng làm tôn lên dáng vẻ phong lưu tao nhã, như một bức tranh hoàn mỹ sống động.
Vị thế tử của Hầu phủ ngày thường thanh nhã lạnh lùng, nay khóe mắt đuôi mày đều ngập tràn ý cười.
Giữa tiếng chúc phúc không ngớt, hắn ân cần đưa ta lên kiệu hoa, bàn tay thon dài như ngọc nhẹ đỡ eo ta, tựa như đang nâng niu một món bảo vật dễ vỡ.
“Chiêu Chiêu, ta thật sự rất vui.”
Khi đỡ ta lên kiệu, hắn cúi xuống thì thầm bên tai, giọng nói ôn nhu, trong trẻo, như một chiếc lông vũ khẽ rơi vào trái tim ta.
Ta nhẹ siết lấy ống tay áo của hắn.
Khắp nơi đều là sắc đỏ tươi thắm của mùa xuân tháng ba, mười dặm kiệu hoa nối dài.
Bái đường, thành thân, nhập động phòng.
Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi đến mức khó tin.
Ngồi trên mép giường phủ màn đỏ, ta vẫn có chút không thật, như đang mơ.
Thẩm Thanh Nghiễn ở tiền viện chiêu đãi khách khứa, tiểu tư cười nói thế tử hôm nay vui quá, đã uống không ít rượu.
Nhưng hắn vẫn không quên dặn dò tiểu tư lặng lẽ mang cho ta một hộp điểm tâm, sợ ta đói bụng.