Kiếp trước, ta cùng Tạ Ngọc Uyên làm một đôi phu thê bề ngoài hòa hợp, nhưng trong lòng lại cách xa vạn dặm.
Khó nhọc lắm mới đợi được đến ngày hắn chết, cuối cùng ta cũng có thể phò trợ ấu đế, buông rèm nhiếp chính.
Nào ngờ, ngày đưa tiễn tại hoàng lăng, vì quá đỗi hân hoan, ta lỡ tay chạm phải cơ quan trong lăng, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Bên ngoài lăng, cửa mộ đóng sầm lại.
Những kẻ không rõ chân tướng đều quỳ xuống bái lạy, vừa khóc vừa ca tụng tình cảm sâu nặng giữa đế hậu, rằng sinh tử không rời, cảm động trời xanh.
Ta: “?”
Khi mở mắt lần nữa, ta đã trọng sinh, quay về năm mười lăm tuổi, khi vừa đến tuổi cập kê.
Kiếp này, ta quyết tâm tái giá với người khác.
Nhưng đêm tân hôn, phu quân ta lại nhận được một đạo thánh chỉ, bị điều ra biên cương.
Thái tử trẻ tuổi vén khăn trùm đầu của ta, thanh âm vừa cố chấp vừa như mê hoặc: “Chiêu Chiêu, theo cô về cung, được không?”
1
Tạ Ngọc Uyên chết quá đỗi đột ngột.
Làm hoàng đế Đại Khải, tuổi mới vừa ba mươi, đang độ xuân thu thịnh vượng, vậy mà hắn lại đột nhiên băng hà.
Bên ngoài linh đường, một đám người quỳ rạp.
Mấy vị phi tần khe khẽ nghẹn ngào.
Vị Quý Tần được sủng ái nhất lại khóc lóc đến kinh thiên động địa.
Chỉ có ta, hoàng hậu của Đại Khải, trong lòng tràn đầy hân hoan, nhưng chẳng ai có thể sẻ chia.
Ta quỳ trên bồ đoàn, chỉ chăm chăm suy nghĩ xem làm cách nào để mở ra một cuộc đời huy hoàng, quyền nhiếp chính vạn người kính ngưỡng.
Có lẽ vì tối qua mừng quá mà không ngủ được, lại thêm hương nến trong linh đường làm cay mắt, điều này khiến các phi tần lầm tưởng ta vì bi ai mà kiệt sức, chắc hẳn đã khóc cả đêm.
Bây giờ, bộ dạng tiều tụy, mắt ngấn lệ thế này là vì đau buồn quá độ.
Vậy nên, mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt thương hại, lời khuyên nhủ cũng rón rén, nhẹ nhàng, sợ rằng ta sẽ gục ngã.
Ta: “?”
Thật sự không cần thiết.
Quý Tần Thư ôm bụng bầu, nằm phục bên quan tài, khóc lóc đến mức trời đất rung chuyển.
Mỹ nhân mang thai ấy, đôi mắt đẫm lệ, toàn thân khoác tang phục trắng muốt, mong manh như bông hoa nhỏ trước gió.
Cũng phải, nàng ta là người được Tạ Ngọc Uyên sủng ái nhất lúc sinh thời.
Giờ đây, không còn hoàng đế làm chỗ dựa, những ngày tháng xa hoa rực rỡ của nàng e rằng cũng chấm dứt.
Còn đứa trẻ trong bụng nàng, chỉ thiếu một bước nữa thôi…
Nàng ta đã có thể nhờ con mà phất lên, giữ lấy vinh hoa phú quý.
Nếu con nàng trở thành thái tử, thì ngày sau nàng ta đá ta ra khỏi trung cung, bước lên ngôi hoàng hậu, cũng không phải không thể.
Ôi chao, đáng tiếc thay~
Những cung nhân chuẩn bị nâng quan tài, vẻ mặt khó xử mà nhìn về phía ta.
Bọn họ cũng không dám xua đuổi Quý Tần Thư.
Nếu chẳng may long tử trong bụng nàng xảy ra bất trắc, chẳng phải vừa hay để bồi táng cùng Đại Khải Hoàng đế sao?
Ta hắng giọng, làm bộ đau xót mà nói:
“Xem ra muội muội còn lưu luyến bệ hạ hơn cả ta. Tình thâm nghĩa trọng như vậy, bổn cung quả thực cảm động. Không bằng để muội cùng bệ hạ thành toàn, hoàng tuyền lộ có muội bầu bạn, bệ hạ tất sẽ vui mừng…”
Lưu Thư Hàm sống lưng cứng đờ:
“Bệ hạ lúc sinh thời thương yêu thần thiếp nhất. Thần thiếp cùng bệ hạ tình nghĩa mặn nồng, vốn nên sống chết theo nhau. Nhưng đứa con của bệ hạ… Bệ hạ luôn mong chờ ngày nó ra đời, thần thiếp sao dám không tuân theo thánh ý…”
Đại cung nữ bên cạnh ta lạnh giọng nhắc nhở:
“Quý tần cẩn ngôn. Tình nghĩa mặn nồng vốn để chỉ bệ hạ và hoàng hậu, lời này e rằng quá mức vượt lễ.”
Ta phất tay, ra hiệu nàng lui xuống.
Lúc này còn tranh luận mấy lời vô nghĩa ấy thì được gì.
Bọn họ tình thâm thế nào thì tùy, ta chỉ muốn sớm ngày bắt đầu cuộc đời huy hoàng, buông rèm nhiếp chính.
“Vậy tức là không muốn chết, đúng không?” Ta mỉm cười, nói. “Nếu vậy, tránh sang một bên.”
Lưu Thư Hàm tựa như nhành liễu trước gió, yếu ớt đứng lên, dáng vẻ như chịu đại ủy khuất, lui về một góc.
Một màn ầm ĩ này khiến ta mệt mỏi, liền vô cảm phất tay, ra hiệu đội ngũ hộ quan tài nhập hoàng lăng.
Đám quan giám chết tiệt nhất định bắt ta theo đưa tiễn, nói gì mà “nguyệt cung, nhật cung, mệnh cách giao thoa vận chuyển”.
Ta nghe chẳng hiểu gì.
Nhưng để làm tròn bổn phận, ta vẫn miễn cưỡng đi cùng đến hoàng lăng.
Nào ngờ đi thì êm xuôi, nhưng chẳng thể quay về.
Khi vô ý chạm vào cơ quan, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết, trong đầu ta chỉ có một ý niệm:
“Cái đám quan giám chết tiệt, nếu lão nương được trọng sinh lần nữa, nhất định tru di các ngươi!”
Cửa lăng mộ đóng sầm lại.
Chúng nhân sau phút kinh hoàng, đều òa khóc quỳ lạy, cảm thán đế hậu tình thâm.
Bọn họ ngỡ rằng ta vì quá yêu Tạ Ngọc Uyên nên tự nguyện bồi táng.
Trong lòng ta có ngàn vạn con ngựa hoang chạy qua, tiếc là chẳng ai nhìn thấy.
Không một ai chú ý đến, trên hoàng lăng trời xuất dị tượng, ẩn hiện ánh sáng tím lưu chuyển, một vòng luân hồi mới từ đây bắt đầu…
2
Lần nữa mở mắt, ta phát hiện mình đã trọng sinh, trở về năm mười lăm tuổi, vừa đến tuổi cập kê.
Năm này, số công tử quyền quý đến nhà ta xem mắt đông đến nỗi muốn giẫm nát ngưỡng cửa.
Mẫu thân ta vốn định ý gả ta cho nhị công tử đích tông của Hầu phủ, Thẩm Thanh Nghiễn.
Hai nhà đã gần như quyết định trao thiếp đính hôn.
Nào ngờ kiếp trước, trong yến tiệc Cửu Thần Cung, ta não úng nước, nhất quyết muốn so tài thơ phú cùng quý nữ nhà họ Vương.
Kết quả, ta ngay tại yến tiệc xuất khẩu thành thi.
Thơ rất hay, danh tiếng cũng lan xa.
Bệ hạ long nhan đại duyệt, vung tay quyết định, ngay tại chỗ chỉ hôn ta cho thái tử Tạ Ngọc Uyên, định ngày nhập Đông cung.
Ta: “…”
Rốt cuộc tại sao ta lại có cái thói háo thắng chết tiệt này cơ chứ!
Không còn cách nào khác, đành phải lĩnh chỉ tạ ân.
Từ đó, bắt đầu một cuộc đời đầy khổ nhọc và gian truân của ta.
Trọng sinh trở lại, lần này để tránh xảy ra biến cố ngoài ý muốn, ta lấy cớ bệnh tật từ chối tham dự yến tiệc Cửu Thần Cung, đồng thời giục mẫu thân nhanh chóng định đoạt việc hôn sự với Hầu phủ.
“Nữ nhi à, sao hôm nay lại đổi tính thế này?”
Mẫu thân đặt tay lên trán ta, dò xét một hồi, rồi nghi hoặc nói: “Cũng đâu có phát sốt gì đâu.”
“Ồ, ta hiểu rồi,” bà bỗng như nghĩ ra điều gì, cười đầy ẩn ý, nhẹ nhàng chạm vào trán ta mà nói: “nữ nhi ngoan của ta, chắc là muốn lấy chồng đến sốt ruột rồi đây.”
Ta: “…”
Thực ra không phải, chỉ là không muốn dính dáng tới tên Tạ Ngọc Uyên chết tiệt kia thêm lần nào nữa mà thôi.
Chuẩn bị trước thì mới không lặp lại sai lầm cũ.
Nhìn nụ cười đầy ý trêu chọc của mẫu thân, ta không giải thích thêm, chỉ khẽ lộ vẻ e thẹn đúng mực của nữ nhi.
Thôi vậy, người nhà của ta không cần phải gánh vác quá nhiều cùng ta.
Ta chỉ mong kiếp này họ được bình an thuận lợi, không giống kiếp trước, cùng ta sống trong sự nghi kỵ và áp bức dưới quyền thiên gia.
3
Thẩm Thanh Nghiễn là giấc mộng xuân khuê của vô số tiểu thư quý tộc trong kinh thành.
Xuất thân hiển hách, nhưng hắn không nhiễm thói quen phóng đãng của các công tử nhà quyền quý, mà ngược lại, là một quân tử thanh tao, phẩm chất như ngọc.
Ta biết hắn tài năng xuất chúng, kiếp trước quả thực đã vinh hiển, đạt đến chức vị cao trong nội các.
Một người vừa có tài vừa có gia thế như vậy, tại sao lại ngỏ lời cầu hôn với một tiểu thư xuất thân từ nhà quan tam phẩm như ta, ta vẫn không thể hiểu nổi.
Phụ thân ta lại có vẻ rất khoáng đạt, ông cười đến mức đôi mắt nhỏ híp lại thành đường chỉ: “Lo gì mấy chuyện đó! nữ nhi à, bánh từ trên trời rơi xuống thì cứ nhặt lấy, ai bảo nhà mình có phúc khí này!”
Ta: “…”
Thực sự hoài nghi tâm lý thoải mái của phụ thân, không biết sao ông lại làm được đến chức quan tam phẩm.
Ông dường như nhìn ra sự nghi hoặc của ta, tự hào vung tay áo: “Phụ thân con chính là nhờ vận khí mà có đấy!”
Ta càng không nói nên lời.
Dẫu sao, nhìn Thẩm Thanh Nghiễn có vẻ đáng tin cậy, dù cách một tấm bình phong, ta vẫn thấp thoáng thấy được dáng vẻ như ngọc thụ lâm phong.
Hương trúc nhàn nhạt từ người hắn phảng phất qua khe bình phong, thoảng qua chóp mũi ta, khiến ta nhất thời trái tim rung động.
Lúc rời đi, ta không khỏi thầm trách mình không giữ nổi tâm.
Người phía sau bình phong dường như phát giác được gì đó, vang lên tiếng cười khẽ mơ hồ.
4
Hôn ước đã định, ba thư sáu lễ cũng đã được trao đổi, lòng ta mới có chút yên ổn.
Hiện nay là cuối xuân, đúng lúc tiết trời đẹp, thích hợp để dạo chơi.
Thẩm Thanh Nghiễn gửi thiệp mời ta cùng ngao du ngoại thành.
Nhận được thiệp, trái tim ta bất giác đập nhanh hơn.
Dù đã định hôn ước, ta vẫn còn chút ngỡ ngàng, chưa hiểu mối quan hệ của chúng ta lại gắn bó đến vậy.
Vị công tử thanh nhã tựa lan ngọc này, thực sự sẽ trở thành phu quân của ta sao?
Mẫu thân cười nhẹ, gõ nhẹ lên trán ta: “Còn chưa thành thân mà sao mới nhìn thấy thư đã không đi nổi rồi?”
Mặt ta bỗng dưng nóng bừng, nhỏ giọng đáp lại đầy xấu hổ: “Không phải mà…”
Mẫu thân cười đầy ý tứ: “Muốn đi thì đi đi, trước khi thành thân cũng nên gặp gỡ đôi lần, coi như bồi đắp tình cảm.”
Nghe mẫu thân nói vậy, ta mới yên tâm, xem ra cũng không phải việc gì quá mức thất lễ.
Ôi, chỉ trách kiếp trước làm chủ vị quá lâu, lời nói hành động đều trở nên cẩn trọng và cứng nhắc.
Ta đưa tay xoa xoa gương mặt mình, để bản thân thư thái hơn một chút.