Ta giả nam để có thể đi thi khoa cử, nhưng kỳ thực chỉ một lòng muốn làm kẻ ăn chơi.
Năm nào ta cũng thi, năm nào cũng trượt, nhưng lần nào cũng gặp được vị thư sinh nghèo khó Tần Mặc.
Ta vung tay bảo:
“Không có chút hậu thuẫn thì đừng thi nữa, ta dẫn đệ đi chơi.”
Ta dẫn hắn đến Nguyệt Xuân Lâu của Thừa Tướng nghe hát xem múa, không đến hai ngày Thừa Tướng đã bị bãi quan mất chức.
Ta lại dẫn hắn đi hội giám bảo của Tướng quân để mở mang tầm mắt, ngày hôm sau Tướng quân liền bị tru di tam tộc.
Triều đình người người hoang mang, nhưng ta lại được Hoàng đế đích thân phong làm Đại Lý Tự Khanh, chủ tra án nhận hối lộ trong kỳ thi khoa cử.
Chủ yếu là ta cũng đồng phạm, năm nào cũng lót tiền cho quan chủ khảo để bị đánh trượt.
Đáng sợ hơn là Hoàng đế ngồi trên ngai vàng lại rất giống tiểu thư sinh đêm đêm cùng ta chung chăn gối kia.
Được rồi, được rồi, ván này ta chơi tới bến.