Ta giả nam để có thể đi thi khoa cử, nhưng kỳ thực chỉ một lòng muốn làm kẻ ăn chơi.
Năm nào ta cũng thi, năm nào cũng trượt, nhưng lần nào cũng gặp được vị thư sinh nghèo khó Tần Mặc.
Ta vung tay bảo:
“Không có chút hậu thuẫn thì đừng thi nữa, ta dẫn đệ đi chơi.”
Ta dẫn hắn đến Nguyệt Xuân Lâu của Thừa Tướng nghe hát xem múa, không đến hai ngày Thừa Tướng đã bị bãi quan mất chức.
Ta lại dẫn hắn đi hội giám bảo của Tướng quân để mở mang tầm mắt, ngày hôm sau Tướng quân liền bị tru di tam tộc.
Triều đình người người hoang mang, nhưng ta lại được Hoàng đế đích thân phong làm Đại Lý Tự Khanh, chủ tra án nhận hối lộ trong kỳ thi khoa cử.
Chủ yếu là ta cũng đồng phạm, năm nào cũng lót tiền cho quan chủ khảo để bị đánh trượt.
Đáng sợ hơn là Hoàng đế ngồi trên ngai vàng lại rất giống tiểu thư sinh đêm đêm cùng ta chung chăn gối kia.
Được rồi, được rồi, ván này ta chơi tới bến.
Mẫu thân lúc sinh ta thì bị khó sinh , sinh xong thì lập tức rời khỏi nhân thế.
Phụ thân ta vì không muốn nạp thiếp, đã nói dối với tổ phụ rằng ta là con trai.
Phụ thân vốn định để ta làm một công tử nhàn tản tự tại, nhưng Tổ phụ lại mong cháu trai làm rạng danh tổ tông, được phong hầu bái tướng.
Ta vì thương Tổ phụ mà suy tính chu toàn hết cả rồi. Nếu ta vào triều rồi bị phát hiện là nữ nhi, chẳng phải sẽ khiến cả gia tộc bị tru diệt.
Thế nên năm nào ta cũng thi, nhưng năm nào cũng rớt.
Tổ phụ nghe ta đọc sách lưu loát mà vẫn không đỗ, nghĩ mãi không thông, còn đến Bạch Mã Tự xin bùa đỗ đạt cho ta đeo.
Trên trường thi, ta liền đưa bùa cho thư sinh nghèo ngồi bên cạnh.
Hắn tên là Tần Mặc.
Vị huynh đệ này còn thảm hơn ta, năm nào cũng chung một trường thi với ta, nhưng chủ yếu để làm bạn với ta thôi.
Ta năm nào cũng rớt vì lót tiền cho quan chủ khảo, còn hắn năm nào cũng rớt là vì đánh cha của quan chủ khảo hay sao?
Ta thở dài, không nhịn được mà nhắc nhở Tần Mặc:
“Huynh đệ, nhà đệ nếu không có chút hậu thuẫn thì lót tiền cho quan chủ khảo đi?”
Tần Mặc ngơ ngác nhìn ta:
“Đại huynh nói gì vậy? Chẳng lẽ chuyện thi rớt không phải là do tiểu đệ học không bằng người sao?”
Ta nhìn hắn, dù trong bộ áo xanh đơn giản nhưng cũng khó giấu được dung mạo tốt đẹp, nhất thời mềm lòng:
“Đệ có muốn theo ta không?”
Nhưng ngay cả nhận tiểu đệ cũng phải rõ gốc rễ.
Ta sai Bạch Thuật điều tra Tần Mặc từ đầu đến cuối thì biết được…
Một căn nhà nghèo xơ xác, phụ mẫu già mù lòa ốm yếu, thư sinh ngốc nghếch không biết sự đời.
Bạch Thuật đưa cho ta một xấp tài liệu dày:
“Thiếu gia, Tần Mặc đích thực là một kẻ xui xẻo. Thuộc hạ còn lấy được bài thi các năm trước của hắn. Hoặc là bị mực làm nhòe tên, hoặc bị chuột gặm nát góc. Còn có một bài luận trị thủy viết rất tốt nhưng tên lại viết từ Tần Mặc thành Triệu Tĩnh.”
“Phụ thân hiện đang cần người ở Hộ bộ, ngài thấy Tần Mặc có dùng được không?”
Ta cầm bài thi bị chuột gặm, trong lòng lại nghĩ đến chuyện Tổ phụ muốn cưới vợ cho ta.
Tần Mặc nhà nghèo, dung mạo đẹp, dễ kiểm soát. Chờ sinh con xong thì dùng chút tiền để giải quyết, ôm con về nhà coi như lưu lại huyết mạch cho nhà họ Giang.
“Đưa phụ mẫu của Tần Mặc đến biệt viện ở Tây Thành. Còn Tần Mặc, để ta tự xem thực hư.”
Tần Mặc tuy làm việc chu đáo, nhưng thường thấy đầu không thấy đuôi, thỉnh thoảng còn như biến thành một người khác.
Bạch Thuật theo dõi Tần Mặc mấy ngày, nói rằng hắn ngày nào cũng xoay quanh phụ mẫu già, kiếm được đồng nào đều đưa cho bà ấy lo liệu.
Nghe vậy, ta an tâm được một nửa, tối hôm đó liền dẫn Tần Mặc đến Nguyệt Xuân Lâu.
“Nghĩa huynh, Nguyệt Xuân Lâu này là nhà huynh mở à?”
Tần Mặc ngơ ngác nhìn quanh chốn xa hoa:
“Thật phú quý.”
“Đừng nói bậy, Nguyệt Xuân Lâu là của đích tôn tử phủ thừa tướng đấy.”
Ta hoảng sợ, vội đưa tay bịt miệng hắn:
“Nếu để ông ấy nghe được, e rằng sẽ gây khó dễ cho phụ thân ta.”
“Thế chúng ta đến đây làm gì?”
Ta đẩy Tần Mặc vào phòng riêng, chỉ vào cô nương rót trà trong phòng:
“Dẫn hiền đệ đến mở mang tầm mắt.”
Tần Mặc mặt đỏ bừng, định lao ra ngoài:
“Nhà ta có gia quy nghiêm khắc, phụ mẫu ta biết được sẽ đánh chết ta mất.”
Ta kéo hắn lại:
“Hiền đệ nghĩ gì vậy? Đây đều là thanh quan, ta chỉ dẫn đệ đến nghe hát mà thôi.”
Nhân tiện thử xem hắn có phải chính nhân quân tử, mỹ nhân ngồi trong lòng mà không loạn hay không.
“Ồ, ồ, ồ, vậy được.”
Tần Mặc lau mồ hôi trên trán, lắp bắp nói.
Tiếng hát múa tràn ngập trong sảnh, nhưng Tần Mặc vẫn ngồi nghiêm chỉnh như chuông đồng, không hề liếc ngang liếc dọc. Còn mỹ nhân thì không ngồi trong lòng hắn, mà lại ngồi trong lòng ta.
Tần Mặc đột ngột đứng bật dậy, rút dao găm kề vào cổ nữ vũ công hai đôi mắt đẫm lệ kia, khiến nàng run rẩy sợ hãi chui vào lòng ta.
“Công tử cứu thiếp.”
Ta đẩy lưỡi dao của Tần Mặc ra, hỏi:
“Hiền đệ làm gì vậy?”
“Nữ tử này tâm tư không thuần khiết.”
Tần Mặc không hạ dao, ánh mắt khóa chặt lấy vũ công:
“Ta sợ nàng có ý đồ bất chính với Giang huynh.”
Ta cho lui hết mọi người trong phòng, đưa tay nâng cằm nữ vũ công lên:
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội. Ngươi muốn gì?”
Nữ vũ công đứng dậy, nghiêm túc hành lễ:
“Thừa tướng muốn thiếp quyến rũ công tử chuộc thân, sau đó tìm cách chết trong phủ công tử.”
“Ngươi không muốn chết?”
Nữ vũ công gật đầu:
“Công tử, thiếp không muốn chết như vậy.”
“Vậy thì đi theo ta.”
Ta lấy ra một xấp ngân phiếu, hạ giọng giải thích với Tần Mặc:
“Phụ thân ta là Thượng thư Hộ bộ, Thừa Tướng trong việc đóng thuyền ở Chiết Thủy có sổ sách không khớp. Phụ thân ta vốn đang điều tra, nhưng lại xuất hiện hai quyển sổ có dấu ấn quan phủ của phụ thân ta.”
“Phụ thân ta cắn răng nhất quyết phủ nhận, yêu cầu bệ hạ điều tra kỹ lưỡng, từ đó kết thù với Thừa Tướng.”
Ta đứng dậy, dẫn Tần Mặc xuống lầu, vừa đi vừa chỉ:
“Căn phòng này của Thị lang Binh bộ, căn kia là đệ đệ của Thượng thư Lễ bộ.”
“Phòng trong cùng là con trai của Kỵ tướng quân, còn có người của Lại bộ.”
Sắc mặt Tần Mặc đen đến mức có thể nhỏ mực:
“Giang huynh, vậy mà huynh vẫn mang nữ tử này về phủ?”
“Nếu tối nay ta không mang người đi, Thừa Tướng sẽ phái người ám sát phụ thân ta.”
Ta nhếch môi cười:
“Nhưng ta làm sao có thể cướp đoạt người yêu của người khác?”
“Nữ tử này là người mà con trai Thừa Tướng yêu thích nhất, ta đương nhiên sẽ làm tròn mỹ ý, trả lại cho Thừa Tướng.”
2
Nhưng không lâu sau khi ta đưa vũ công đó vào phủ Thừa Tướng, nàng đã mặc đồ tang đi gõ trống Đăng Văn.
Tiếng trống vang lên tố cáo Thừa Tướng đương triều tùy tiện sát hại mạng người, tham nhũng nhận hối lộ, bất kính với hoàng thượng.
Nữ vũ công tên là Nguyệt Linh, bị đánh ba mươi gậy vẫn không thay đổi lời khai, thậm chí còn lấy từ tay áo ra một xấp chứng cứ để dâng lên thiên tử.
Triều đình nổi lên một trận sóng gió, bệ hạ tức giận ra tay xử lý, trực tiếp tịch thu gia sản của Thừa Tướng.
Phụ thân ta bận rộn kiểm kê tài sản phủ Thừa Tướng, bận đến mức cũng giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Thêm vào đó, Tần Mặc lại lâm bệnh một trận, ở nhà dưỡng bệnh, ta rảnh rỗi chỉ có thể cùng tổ phụ chơi trò tiêu khiển giết thời gian.
“Ngươi không có ai hẹn, nhưng lão phu lại có!”
Tổ phụ lớn giọng trách ta:
“Hiện nay bệ hạ không gần nữ sắc, quần thần đều khuyên bệ hạ tuyển tú để sớm sinh long tự.”
Ta rùng mình, hai tay ôm lấy mình:
“Tổ phụ muốn gửi tôn nhi đi lấy lòng bệ hạ? Tôn nhi đâu phải đoạn tụ!”
“Đồ vô lại! Mau chóng giải quyết chuyện của Tần Mặc bên ngoài kia cho xong đi! Đừng nghĩ lão phu không biết!”
Tổ phụ vung tay cho ta một cái tát vào đầu, nghiêm nghị nói:
“Nhà họ Giang chúng ta là trung thần, nhưng không trung đến mức cùng bệ hạ tuyệt hậu!”
Ta bị tổ phụ mắng một trận, đành cụp đuôi đi tìm Tần Mặc giải quyết chuyện.
Tần Mặc quả thực bệnh rất nặng, khi ta bước vào phòng hắn, Tần Mặc mặt đỏ bừng, tựa trên đệm mềm mà ho không ngớt.
Ta vội đưa tay sờ trán hắn:
“Đệ đi cày ruộng sao? Thở dốc đến mức này.”
Trán Tần Mặc nóng hổi, càng ho dữ hơn:
“Khụ khụ khụ khụ, Giang huynh sao giờ này lại tới?”
Ta chu đáo rót cho hắn một chén trà, dịu dàng nói:
“Hiền đệ, huynh có một chuyện muốn nhờ.”
Tần Mặc nghiêm mặt:
“Huynh trưởng có gì muốn nhờ, chỉ cần tiểu đệ làm được, nhất định không từ chối!”
“Đệ nhất định làm được.”
Ta nói thẳng:
“Ta muốn cùng đệ sinh một đứa trẻ.”
Lời ta vừa dứt, Tần Mặc phun thẳng ngụm trà vào mặt ta, hai tay run rẩy hoảng sợ:
“Huynh, ta, huynh, tiểu đệ thực không phải đoạn tụ đâu!”
“Tiểu đệ chỉ coi huynh là huynh trưởng, không có ý xấu gì cả!”
“Huynh, ta, hơn nữa chúng ta làm sao mà sinh được chứ?”
Ta tháo yết hầu giả ở trên cổ xuống, bình thản nhìn Tần Mặc:
“Ta là nữ tử, ngoài phụ thân ta ra, không ai biết chuyện này.”
“Đây là lý do ta không vào triều. Nhưng hiện tại, nhà họ Giang cần một hậu duệ.”
Tần Mặc kinh ngạc đến há hốc miệng:
“Vậy nên, Giang huynh đối tốt với ta là vì chuyện này?”
“Nói gì vậy!”
Nói thẳng như thế làm gì, ta trừng mắt nhìn hắn, đầu óc xoay chuyển một vòng lập tức bịa chuyện:
“Ta chỉ là coi trọng tài hoa của đệ nên mới sinh lòng yêu mến!”
Tần Mặc đỏ tai: