Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRONG MƠ KHÔNG THẤY NẮNG Chương 9 TRONG MƠ KHÔNG THẤY NẮNG

Chương 9 TRONG MƠ KHÔNG THẤY NẮNG

1:40 chiều – 27/08/2024

12

Sự sụp đổ của Thất hoàng tử không khiến người ta phải chờ đợi lâu.

Sau khi kỳ thi mùa xuân công bố kết quả, Từ Ninh Viễn quả nhiên đỗ trạng nguyên, được phong chức chính tam phẩm, trực tiếp vào Hàn Lâm Viện.

Tuy nhiên, khi hắn chưa kịp thi triển tài năng, thì Kinh thành đã nhanh chóng lan truyền một tin tức chấn động:

Những kẻ “thổ phỉ” bị tiêu diệt ở ngoại ô Kinh thành thực ra là những dân làng vô tội.

Thất hoàng tử, vì muốn đoạt báu vật và giết người diệt khẩu, lo sợ việc này bị bại lộ nên đã nghe theo kế hoạch táo bạo của Từ Ninh Viễn.

Họ đã biến đổi danh tính của hàng chục người dân, ngụy trang thành thổ phỉ, vừa có thể che đậy hành vi giết người diệt khẩu, vừa lập công trước mặt hoàng thượng.

Khi việc này được phanh phui, hoàng đế nổi cơn thịnh nộ.

Sau khi điều tra và xác minh, Thất hoàng tử bị giáng xuống làm thứ dân, còn Từ Ninh Viễn, kẻ đã đưa ra kế sách đó, bị kết án tử hình, sẽ bị chém đầu sau ba ngày.

Về phần Từ Ninh Chi, khi Hà Văn Thu dâng lên chứng cứ chứng minh nàng ta đã hợp tác với nhị thúc của ta dưới sự chỉ đạo của Thất hoàng tử để bắt cóc ta, hoàng thượng đã ra lệnh tống giam cả hai vào ngục.

Trước ngày hành hình, Hà Văn Thu đặc biệt đưa ta đến thiên lao để thăm huynh muội họ Từ.

Trong ngục tối om, chỉ có ánh nến trên tường chập chờn.

Từ Ninh Viễn trừng mắt nhìn ta và Hà Văn Thu bên cạnh, một lúc sau, hắn đột nhiên lao tới: 

“Không đúng, không nên là như thế này!”

Hà Văn Thu cười hỏi lại:

 “Vậy đáng lẽ phải thế nào?”

“Thất hoàng tử đăng cơ, ta đáng lẽ phải bước lên đỉnh cao, sự nghiệp hanh thông, người đáng chết phải là Giang Địch chứ…”

Hắn lẩm bẩm, thần trí dường như không còn tỉnh táo, nhưng rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hà Văn Thu bằng ánh mắt kinh hãi:

“Ngươi đáng lẽ đã chết từ lâu, sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?”

Tim ta chợt đập lỡ một nhịp, nhớ lại giấc mơ mà ta đã bỏ quên từ nhiều tháng trước.

Trong giấc mơ, vị trí đã hoán đổi, lúc này người bị giam trong ngục là ta, còn người ngoài ngục thì oai phong lẫm liệt chính là Từ Ninh Viễn và Đường Lộ.

Trong mơ, Hà Văn Thu đã chết ở Bắc Cương khi mới chín tuổi.

Chưa kịp suy nghĩ xong, Hà Văn Thu đã lên tiếng: “Ta đương nhiên đến để tiễn ngươi lên đường rồi.”

“Đi đường bình an nhé,Từ Trạng nguyên. 

Ngươi đã làm trạng nguyên ba ngày, cũng đủ rồi đấy.”

Trên đường về, trời đã tối, ta lặng lẽ suy nghĩ về hai giấc mơ kia, đến mức trả lời Hà Văn Thu cũng không chú tâm.

Sau bữa tối, hắn đưa ta về phòng, ta như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn: 

“Tối nay… ta không được khỏe, ngươi cứ đi nghỉ trước đi.”

Hà Văn Thu nhìn ta một lúc lâu: “Được.”

Sau khi hắn rời đi, ta lấy bút giấy ra, cẩn thận viết lại những sự kiện xảy ra trong hai giấc mơ và so sánh với thực tế, phát hiện ra rằng mọi sự thay đổi dường như đều bắt nguồn từ việc… Hà Văn Thu trong mơ đã chết từ rất sớm.

Ta không gặp hắn, vì vậy cuối cùng vẫn thành hôn với Từ Ninh Viễn, bị chiếm đoạt gia sản và mất tất cả.

Nhưng… tại sao?

Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: 

“Đã tò mò như vậy, sao không hỏi ta?”

Ta giật mình quay lại, thấy Hà Văn Thu đang nhìn ta với nụ cười vừa bất lực vừa chiều chuộng.

“Ta…”

Ta bối rối, không biết phải nói gì, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Giang Địch.”

Giọng nói gần trong gang tấc vang lên, ta vừa định thần lại thì một nụ hôn đã rơi xuống.

Nụ hôn này không còn sự dịu dàng kiềm chế như trước, mà mang theo sự cuồng nhiệt, quyết liệt, như muốn chiếm lấy toàn bộ hơi thở của ta.

Một lúc sau, hắn mới buông ta ra, khi ta đã thở hổn hển, hắn nói:

“Thật xin lỗi, đã mạo phạm nàng. 

Nhưng nếu nàng nghe xong mà không muốn ở bên ta, thì đây sẽ là nụ hôn cuối cùng giữa chúng ta.

Ta… không thể kiềm chế được.”

Hắn vẫn cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập nỗi buồn, như thể đã dự đoán trước ngày này từ lâu.

Ta chợt cảm thấy bất an, liền đưa tay ra nắm lấy cổ tay hắn.

Hà Văn Thu nhìn xuống, nét mặt căng thẳng của hắn thoáng giãn ra.

Hắn nói: “Giang Địch, thật ra chúng ta không phải người cùng một thế giới.”

Hắn nói hắn đến từ một thế giới khác, nơi mà ta, Từ Ninh Viễn, và tất cả những người trong Kinh thành này chỉ là nhân vật trong một cuốn sách.

“Trong sách, nàng là nữ chính của một câu chuyện bi thương, một lòng vì Từ Ninh Viễn, nhưng hắn chưa bao giờ đón nhận. 

Đường Lộ tiếp cận Từ Ninh Viễn có mục đích, hắn đã chiếm đoạt gia sản của nàng, dùng thuốc cứu mạng nàng để đưa cho Đường Lộ. 

Sau khi nàng chết, hắn mới quỳ trước mộ nàng xin được tha thứ.

Hắn thăng tiến, còn nàng dưới suối vàng không được yên nghỉ, thế gian nào lại có chuyện bất công như vậy?”

Ta mất một lúc lâu để tiêu hóa những gì hắn vừa nói: 

“Vậy… ngươi đến đây để thay ta đòi công bằng?”

“Không…”

Hà Văn Thu nhẹ nhàng thở ra:

 “Ta đến đây là vì ta đã yêu nàng.”

“Vậy những dân làng bị Thất hoàng tử và Từ Ninh Viễn sát hại có thật sự vô tội không?”

Hà Văn Thu lắc đầu:

“Không phải đâu, ta đã nghĩ ra một cách, từ sớm đã khiến bọn họ chuyển đi. 

Những kẻ đến sống tại chỗ đó mới là bọn thổ phỉ thật sự, hầu như ai cũng có máu người trên tay.

Chỉ là trong mắt Thất hoàng tử và Từ Ninh Viễn, bọn chúng tưởng đó là dân làng vô tội.”

Ta im lặng một lúc: “Nhưng họ vẫn ra tay.”

“Đúng vậy, họ tự an ủi bản thân rằng ‘thành công của một tướng lĩnh được xây dựng trên xương máu của nhiều người,’ và cố tỏ ra cao thượng, không màng tiểu tiết, nhưng thực chất họ chỉ là những kẻ đê tiện.”

Hà Văn Thu nói: “Đường Lộ là người trong giang hồ, nàng ta tìm kiếm loại thuốc đó để giữ lại một con đường sống cho mình. 

Khi bọn chúng bị tống vào ngục, nàng ta tìm không được thuốc, sợ bị liên lụy, nên phải sớm rời khỏi Kinh thành.”

Ta hỏi hắn: “Vậy loại thuốc có thể cứu mạng đó đã đi đâu rồi?”

Hắn giơ tay, thể hiện vẻ vô tội: “Chính là viên kẹo mà đêm hôm đó nàng đã ăn.”

13

Đêm hè yên tĩnh, gió nhẹ mang theo hơi ấm.

Ta nhìn Hà Văn Thu trước mặt, hắn cố gắng tỏ ra thoải mái, nhưng đôi tay thỉnh thoảng cọ xát vào mép áo vẫn tố cáo sự căng thẳng của hắn.

Hắn đang lo lắng.

Hắn sợ ta sẽ sợ hãi vì chuyện này, hoặc có ác cảm với hắn sao?

Nhưng ta chẳng sợ chết, làm sao lại sợ những chuyện ma quỷ này chứ?

Một lúc sau, ta chậm rãi lên tiếng: “Ngươi nói ngươi đã chờ ta rất nhiều năm.”

“…Đúng vậy.”

Hà Văn Thu nói:

“Khi ta đến đây, cơ thể này mới chỉ chín tuổi. 

Bắc Cương lạnh giá, hắn không chịu nổi mùa đông đầu tiên, và chết đi. 

Sau đó, ta cố gắng rèn luyện cơ thể, dù không có khẩu vị vẫn phải ăn thêm vài miếng thịt, rồi học kiếm thuật và võ công từ phụ thân ta, cứ thế dần dần hồi phục.

Ta đọc trong sách, thấy nàng đến chết cũng chưa từng thấy bầu trời đầy sao, lòng ta cảm thấy đau đớn, rất muốn cho nàng được nhìn thấy, nhìn cho thỏa thích. 

Sau này, ta luôn mơ thấy nàng, ta mới nhận ra, có lẽ ta đã yêu nàng.

Thực ra ta đã muốn đến Kinh thành tìm nàng từ lâu, nhưng phụ thân ta, bề ngoài là trấn giữ Bắc Cương, thực tế là bị hoàng thượng kiêng dè, nên phải chịu đựng 17 năm ở biên cương, không được hồi kinh nếu không có chiếu chỉ.

Ta không thể kháng chỉ, chỉ có thể thay đổi kế hoạch, từ từ tính toán dựa theo cốt truyện ban đầu.

Ta đã chờ 10 năm, cuối cùng cũng gặp được nàng, cuối cùng… cũng cưới được nàng, ít nhất là cho đến hôm nay.”

Ta thở dài, cố gắng thể hiện vẻ do dự, hài lòng khi thấy biểu cảm của Hà Văn Thu càng trở nên căng thẳng.

Nhưng chỉ đến mức đó thôi.

Ta chỉ nỡ để hắn chịu khổ sở đến vậy thôi.

“Ngày đó khi ta bị bắt đi, quần áo bị xé rách, nằm ngửa trên xe ngựa, ta đã nghĩ mình sẽ chết.

Nhưng rồi, ta đã nhìn thấy bầu trời đầy sao, và đôi mắt của ngươi, sáng hơn cả những ngôi sao.”

Khi ta nói ra những lời ấy, biểu cảm của hắn từ từ thả lỏng, rồi ta giơ tay khẽ lắc chiếc nhẫn trên ngón tay nói: 

“Hà Văn Thu, lại đây hôn ta đi.”

(Toàn văn kết thúc)