Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KẺ HAM CHƠI KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU Chương 4 KẺ HAM CHƠI KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Chương 4 KẺ HAM CHƠI KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

6:50 sáng – 26/11/2024

“Phụ thân đã mất đi người yêu quý nhất, còn con không chỉ mất mẫu thân, mà còn mất cả phụ thân luôn rồi.”

Ta nhìn thẳng vào mắt phụ thân: 

“Phụ thân đã muốn con làm một kẻ ăn chơi, vậy sao lại bắt con học sách để hiểu rõ phải trái?”

Phụ thân lùi lại hai bước: 

“Được, được, vậy có nghĩa là con quyết không nhượng bộ?”

“Nhượng bộ?”

Ta chống đầu gối đứng dậy: 

“Con nhượng bộ chưa đủ sao?”

“Bao nhiêu năm qua, con luôn tuân theo ý phụ thân, không nhập triều, bề ngoài làm kẻ ăn chơi, nhưng sau lưng thay phụ thân điều tra quan ấn bị cữu cữu lấy đi, tìm lại những quyển sổ sách bị mất. Con làm bao nhiêu việc để bảo vệ nhà họ Giang, còn chưa đủ sao?”

“Phụ thân già rồi, đầu óc hồ đồ, sợ rằng sẽ hủy hoại cả cơ nghiệp nhà họ Giang.”

Ta tháo cây roi đánh vua treo trên tường xuống, quay người rời đi:

 “Bây giờ con đã hiểu vì sao bệ hạ ban cây roi này cho con, hóa ra là để dùng với phụ thân.”

“Nếu phụ thân nhất quyết xen vào chuyện này, đẩy nhà họ Giang vào nước sôi lửa bỏng, phá tan tâm huyết trăm năm của tổ phụ, vậy thì đừng trách con bất nghĩa với người thân.”

Không thèm để ý đến tiếng mắng chửi của phụ thân sau lưng, ta nhận lấy dây cương từ tay Bạch Thuật, lên ngựa phóng thẳng đến hẻm Nam.

Trong sân, Tần Mặc đang cúi người lật đống tro, miệng lẩm bẩm:

 “Khoai nướng thơm quá, đợi tỷ tỷ đến rồi nướng cho nàng một củ nữa.”

Ta đưa tay nhận lấy củ khoai đen thui từ tay Tần Mặc, bóc vỏ, bẻ đôi: 

“Đừng đợi lần sau nữa.”

Tần Mặc sững người trong giây lát, ánh mắt tràn đầy ý cười: 

“Ta còn tưởng tỷ tỷ dạo này sẽ không đến nữa.”

“Ta chẳng còn chỗ nào để đi, tiên hoàng giao quyền cho Nhiếp chính vương, để lại cho ngươi một mớ hỗn độn. Phụ thân ta thì lại vì tình mà điên dại, cũng để lại cho ta một mớ hỗn độn.”

Ta cắn hai miếng khoai nướng bở tơi, lẩm bẩm:

 “Mang chiếc mặt nạ da người của ngươi vào, theo ta ra ngoài một chuyến.”

Khi Tần Mặc theo ta đến tìm Trịnh Hàn, quan khảo thí kinh thành, hắn đang thò cổ vào dây thòng lọng.

Ta vội lao lên ôm lấy chân Trịnh Hàn, giọng đầy đau xót: 

” Trịnh thúc, ngài làm gì vậy?”

Trịnh Hàn giãy giụa hai lần, bật khóc: 

“Hiền chất, để ta chết cho nhẹ nhõm đi.”

“Ngài cũng biết đấy, năm nào ta cũng đến tìm ngài, lấy tình nghĩa của chúng ta, ta đâu thể tố cáo ngài được.”

Ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ: 

“Hơn nữa nếu ngài không có người che chở sao dám nhận nhiều tiền thế này, dù ngài chết không đối chứng, bệ hạ cũng sẽ điều tra xuống dưới.”

“Thế này đi, ngài bàn bạc với người đứng sau ngài, giao cho ta một người thích hợp.”

Trịnh Hàn từ trên cao nhìn xuống ta, dò hỏi:

 “Thật chứ? Giao ai cũng được?”

“Tất nhiên, ta là ta, phụ thân ta là phụ thân ta.”

Ta vỗ ngực:

 “Hiền chất có cần viết giấy cam kết cho thúc không?”

Rời khỏi phủ Trịnh, Tần Mặc tò mò nhìn ta:

 “Họ diễn trò cho phụ thân nàng xem, để đổ mọi tội lỗi lên đầu nàng. Nàng chắc chắn họ sẽ giao cữu cữu của nàng ra sao?”

“Bởi vì giao cữu cữu ta ra là lựa chọn tốt nhất.”

Ta nắm lấy tay Tần Mặc, cảm nhận chút ấm áp: 

“Họ nghĩ ta là quân cờ dễ khống chế nhất.”

Chưa đầy hai ngày sau, Thượng thư Lại bộ dâng tấu buộc tội cữu cữu ta, Lâm Mưu An, Thị lang Lại bộ, tham ô nhận hối lộ, sửa đổi bài thi của thí sinh.

Hắc Giáp Vệ xông vào phủ Thị lang trong đêm, kéo Lâm Mưu An ra khỏi chăn, áp giải vào ngục.

Ta và Tần Mặc ngồi trong phòng kín nghe Lâm Mưu An mượn danh phụ thân ta và ta để ăn uống xa hoa.

Tần Mặc đứng sau lưng ta, lặng lẽ nắm tay ta: 

“Đừng lo, trẫm sẽ chống lưng cho nàng.”

Ta đưa tay lên bàn, Tần Mặc sững lại, vành tai đỏ bừng:

 “Tỷ tỷ, ở đây, ở đây không tiện đâu.”

“Ta cầm…”

Lời chưa dứt, Tần Mặc đã bước đến trước mặt, ôm lấy ta, nhẹ giọng nói: 

“Tỷ tỷ yên tâm làm việc, có ta che chở cho tỷ.”

“Ngươi ôm ta làm gì, ta chỉ đang muốn lấy roi đánh vua!”

Ta đưa tay cầm lấy cây roi đặt trên bàn:

 “Ngươi còn không hữu dụng bằng cái roi này nữa!”

Ta đẩy Tần Mặc ra, bước vào phòng bên cạnh, lạnh lùng nói:

 “Cữu cữu đưa ra quá nhiều yêu cầu. Ta chỉ cho ông một cơ hội, nói điều mà ta có thể làm được.”

“Thả ta ra.”

“Không thể.”

Sắc mặt Lâm Mưu An đen lại, giận dữ mắng: 

“Đồ tiểu tử! Ngươi giở trò với ta à?!”

Ta xoay vai, giơ cao cây roi lên. Nhưng trước khi roi sắt giáng xuống, Lâm Mưu An đã hét lớn: 

“Ta khai! Ta khai!”

Ta làm như không nghe thấy, quất thẳng roi sắt xuống, đánh cho Lâm Mưu An một trận, đến khi mệt đứt hơi mới dừng lại: 

“Nói đi.”

Lâm Mưu An bị đánh đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:

“Ta nói, ta nói!”

“Là Nhiếp chính vương! Nhiếp chính vương nói rằng bệ hạ mới lên ngôi, cần để thiên hạ biết ai mới là người đáng phục tùng.”

“Sau khi bệ hạ lên nắm quyền, việc đóng thuyền ở Giang Bắc làm chết nhiều nhân công, nhà họ Lâm phát hành tiền giả. Bề ngoài có vẻ bệ hạ dùng biện pháp cứng rắn xử lý những người này, nhưng thực tế, những phe cánh bị loại trừ đều là kẻ đối đầu với Nhiếp chính vương.”

Trời dần sáng, đèn trong phòng đã được thay đến hai lần mà khẩu cung vẫn chưa ghi xong.

Ta lật xem bản khẩu cung của Lâm Mưu An, lòng lạnh ngắt:

 “Phụ thân ta quả thật đã góp không ít công sức, đến hôn sự của biểu tỷ ta cũng có dấu tay người.”

Tần Mặc xoa bóp cái cổ mỏi nhừ của ta: 

“Trẫm đưa nàng về hẻm Nam nghỉ ngơi, mấy ngày tới không cần vào triều.”

Đầu ta ngổn ngang những suy nghĩ rối loạn.

Nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, ta ngửi thấy mùi thuốc đắng.

Bước đến gần Tần Mặc đang đứng ở cửa uống thuốc, ta cúi xuống ngửi bã thuốc trong chén:

 “Ngươi uống canh tránh thai?”

“Hay nhỉ, ta mệt đến thắt lưng cũng sắp gãy, thuốc bổ thì uống hết chén này đến chén khác mà lại không mang thai, hóa ra lại là ngươi!”

Ta tức đến bật cười, quay người bước ra ngoài: 

“Được, ngươi không muốn sinh con với ta! Ta tìm người khác!”

Tần Mặc từ phía sau ôm lấy ta: 

“Không, không, tỷ tỷ, ta muốn sinh con với tỷ, ta muốn!”

“Chỉ là ta sợ tỷ tỷ mang thai rồi sẽ bỏ rơi ta, hơn nữa hiện tại tình thế chưa ổn định.”

Tần Mặc dụi đầu vào cổ ta:

 “Tỷ tỷ, bên ngoài chẳng ai đẹp trai bằng ta, cũng không thông minh như ta, quyền lực càng không lớn bằng ta. Tỷ thật sự muốn có một đứa con ngốc sao?”

Ta vừa định nói gì đó thì biểu tỷ Lâm Âm xông vào sân, tát thẳng vào mặt ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng thì một đám ám vệ không biết từ đâu lao ra, ép Lâm Âm quỳ xuống đất.

“Giang Bất Hối, ngươi không sợ ta tố cáo với cữu cữu sao?”

Lâm Âm giãy giụa không ngừng:

 “Chỉ cần ta khóc một trận, cữu cữu nhất định sẽ trừng phạt ngươi!”

Mặt ta được bôi một lớp thuốc mát lạnh, Tần Mặc cầm hộp cao thoa lên, nhẹ giọng nói:

 “Hủy dung mạo của ả đi.”

Ta lắc đầu, dồn sức trả lại biểu tỷ một cái tát:

 “Ngươi dựa vào gương mặt này mà nhận được bao nhiêu lợi ích từ Giang gia ta. Chỉ là ta khinh không thèm so đo với ngươi mà thôi.”

“Nhưng nếu ngươi muốn bôi nhọ mặt mũi nhà họ Giang, thì nên cân nhắc xem mình có bao nhiêu cân lượng.”

Lâm Âm điên cuồng hét lên:

 “Ta là vương phi chưa qua cửa của Nhiếp chính vương, các ngươi dám đối xử với ta như thế?”

Tần Mặc ra lệnh bịt miệng Lâm Âm: 

“Bắt hết người nhà họ Lâm giam vào ngục.”

Ta cản Tần Mặc lại:

 “Có phải sẽ đánh động bọn chúng không?”

Mắt Tần Mặc ánh lên nửa vầng mặt trời: 

“Tỷ tỷ, trên bàn cờ này, ta mới là con rắn.”

7

Phong ba sắp đến, Tần Mặc thả tin tức nói rằng Lâm Mưu An trong ngục không khai nửa lời, đành tạm giam giữ ở ngục giam.

Ta, với tư cách Đại Lý Tự khanh, buồn chán lật hồ sơ, tiện tay tìm nhược điểm của Nhiếp chính vương.

Mấy tháng liền, Tần Mặc nghỉ lại ở hẻm Nam, ngày ngày bám lấy ta. Ta ngày nào cũng lưng đau mỏi gối, hoàn toàn mặc kệ hắn, ngay cả thuốc bổ cũng lười uống.

Trong cơn mơ màng, ta với tay mò mẫm tìm Tần Mặc nhưng chỉ chạm vào một khoảng lạnh lẽo.

Ta bật dậy mở cửa, chỉ thấy Hắc Giáp Vệ đã sẵn sàng chờ trong sân. Bạch Thuật đặt bát cháo nóng lên hành lang: 

“Gia không cần lo, bệ hạ cũng đã phái người bảo vệ viện của lão gia.”

Ta thở dài: 

“Bạch Thuật, cơn mưa xuân này sao mà không dứt vậy.”

Suốt ba ngày mưa tầm tã, ta nằm trên giường tụng kinh thì Tần Mặc trèo lên, chỉ nói: “Nhiếp chính vương chết rồi,” rồi lăn ra ngủ.

Ta sai Bạch Thuật mang một chậu nước ấm, lau sạch vết máu trên mặt Tần Mặc.

Tằng nội thị nhận lấy áo giáp dính máu của Tần Mặc, giọng lẫn chút nghẹn ngào:

“Những năm qua cuối cùng Bệ hạ cũng vượt qua được.”

“Cô nương, bệ hạ không cố ý lừa dối người đâu, chỉ là bao năm qua tất cả mọi người đều chỉ giả vờ tốt với bệ hạ. Nếu bệ hạ không cẩn thận đề phòng, e rằng đã thành một bộ xương khô từ lâu.”

“Hai người khổ sở lắm mới đi đến được ngày hôm nay, sau này nhất định sẽ là những ngày tốt lành.”

Lực trên tay ta mạnh thêm hai phần, cẩn thận lau sạch vết máu trên cổ Tần Mặc:

 “Lão Tằng à, nếu ông không nói thì ta cũng quên mất.”

Khi ta đang thay áo ngủ cho Tần Mặc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng khóc la của tổ phụ:

“Bất Hối à, con làm ta lo lắng đến chết…!”

“Người chết dí trên giường kia là ai?! Lại là tên Tần gì Mặc ấy sao?”

Tổ phụ run rẩy tay, vừa khóc gào vừa không thấy nước mắt: 

“Bất Hối à, nhà họ Giang ta chỉ còn mỗi mình con là dòng dõi duy nhất thôi!”

Tiếng khóc của tổ phụ bên tai khiến Tần Mặc ngơ ngác mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Tổ phụ nhìn thấy Tần Mặc thì sững lại, rồi “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống đất:

“Lão thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an!”

Tổ phụ như nghĩ ra điều gì đó, run rẩy giơ tay chỉ vào giường:

 “Ngươi, hai người… hai người đã đoạn tay áo với nhau rồi?”

Ta hắng giọng, nghiêm túc nói:

 “Con mang thai rồi.”

Tổ phụ: “Hả?”

Tần Mặc: “Hả?”

Lão Tằng: “Hả!”