Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KẺ HAM CHƠI KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU Chương 5 KẺ HAM CHƠI KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Chương 5 KẺ HAM CHƠI KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

6:51 sáng – 26/11/2024

Ta gật đầu, chỉ vào Tần Mặc: 

“Hai tháng rồi, là của hắn.”

Tần Mặc: “Lạy trời phù hộ!”

Tổ phụ: “Láo toét!”

Lão Tằng: “Tổ tiên hiển linh!”

Tần Mặc vội xuống giường đỡ lấy tổ phụ đang lung lay sắp ngã: 

“Giang lão đừng kích động, Bất Hối thực ra là nữ tử!”

Ta nhanh tay ấn lên huyệt nhân trung của tổ phụ: 

“Con sinh con, hài tử sau này sẽ mang họ Giang.”

Tổ phụ bật dậy như cá chép quẫy mình, quay đầu nhìn Tần Mặc: 

“Nghe nó nói chưa, ngươi phải nói lại!”

“Thưa tổ phụ, con của Bất Hối sẽ mang họ Giang.”

Tần Mặc nghiêm túc đưa ba ngón tay lên thề: 

“Hơn nữa, con thề cả đời này chỉ có một mình Bất Hối.”

Tổ phụ ngẩn người hồi lâu, ánh mắt mơ hồ: 

“Vậy từ nay giang sơn này mang họ Giang à?”

8

Nhiếp chính vương âm mưu tạo phản bị tru diệt tại cửa Thành Thiên, phe cánh của hắn kẻ chịu tội, kẻ bị tịch thu gia sản.

Phụ thân ta bị giáng hai cấp quan, nhưng vẫn nghĩ cách nhờ ta cứu biểu tỷ ra ngoài, coi như để nhà cữu cữu còn có hậu.

Với đứa con hiếu thảo như ta, tất nhiên là có cầu tất ứng.

Vì vậy, sáng hôm sau lên triều, ta liền quỳ trên đại điện, khẩn cầu Tần Mặc:

“Bệ hạ, tội của cữu cữu thần không thể dung thứ, nhưng biểu tỷ thì vô tội.”

“Hơn nữa biểu tỷ thần giống hệt mẫu thân đã mất sớm của thần. Thần làm con, chịu sự ủy thác, mong bệ hạ ân xá cho biểu tỷ.”

Cả triều đình cười ầm lên, còn có những ánh mắt đầy ác ý hướng về phụ thân ta.

Ta quỳ thẳng người, khẩn thiết: 

“Cầu bệ hạ ân xá, giữ biểu tỷ ở lại bên phụ thân thần.”

Tần Mặc cố nén cười, liên tục khen ta có hiếu, còn ban lệnh cho phụ thân sau khi hạ triều thì đón biểu tỷ về Giang phủ.

Để hoàn thành mong muốn của phụ thân, ta đặc biệt trở về đón tổ phụ đến hẻm Nam, nhường cả Giang phủ lại cho phụ thân và biểu tỷ.

“Giang Bất Hối, con muốn hủy hoại nhà họ Giang sao?”

Ta nhìn Lâm Âm đang quỳ ở cổng phủ, hỏi với vẻ không hiểu:

“Hủy hoại nhà họ Giang là phụ thân chứ nhỉ?”

“Phụ thân tự nhận mình là người tình thâm ý trọng, vì khuôn mặt giống mẫu thân của biểu tỷ mà không tiếc kết bè kết phái, tìm cho biểu tỷ một nơi tốt.”

“Bây giờ Nhiếp chính vương chết rồi, biểu tỷ không còn nơi nương tựa, nhưng phụ thân lại không muốn cho biểu tỷ một chốn yên ổn sao?”

Phụ thân tức đến run rẩy toàn thân, chửi mắng ta mấy tiếng “nghịch tử” rồi ngã ngửa ra sau.

Người hầu bên cạnh phụ thân vội hét lớn: 

“Mau đi mời đại phu, lão gia bị trúng gió rồi!”

“Hiện giờ phụ thân trúng gió, chính là lúc để biểu tỷ thể hiện.”

Ta dẫn Lâm Âm đến bên phụ thân, cúi người thì thầm vào tai ông:

“Giờ đây tình thâm ý trọng của phụ thân cũng trở thành trò cười rồi.”

Không để ý đến tiếng ồn ào phía sau, ta từng bước đi đến viện của tổ phụ, nhưng vừa tới cửa viện thì chẳng thể bước thêm được nữa.

Nghe tiếng bước chân phía sau, ta hít mũi một cái:

“Bạch Thuật, sao trời lại mưa nữa rồi?”

Tần Mặc nhẹ nhàng nắm lấy mặt ta, lau khô nước mắt nơi đuôi mắt:

“Đi đi, tổ phụ sẽ không trách nàng đâu.”

Ánh nắng xuyên qua giấy dán cửa sổ chiếu lên những nếp nhăn trên khuôn mặt tổ phụ, ta ngoan ngoãn quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng nói:

“Tổ phụ, con đã làm chuyện sai rồi.”

Tổ phụ đưa tay xoa đầu ta:

“Sai không phải là con, mà là tổ phụ. Tổ phụ nghĩ rằng chỉ cần quan tâm con nhiều hơn thì con sẽ không để ý đến phụ thân con nữa.”

“Phụ thân con cũng sai, hắn tai mềm, không phân biệt được phải trái thân sơ.”

Tổ phụ run rẩy lấy từ trong áo ra một tờ giấy:

“Tổ phụ nghĩ cái tên Bất Hối nghe hay, nhưng lại quên mất cảm nhận của con.”

“Tổ phụ chọn hai chữ, Dư – Dư Ngọc, là viên ngọc quý nhất của nhà họ Giang ta. Tứ – Tổ phụ hy vọng con sau này có thể sống thoải mái, tự do.”

Cảm giác chua xót trong mắt trào ra thành dòng lệ.

Ta hiểu rằng đây là sự lựa chọn mới mà tổ phụ dành cho ta, để ta có thể đường hoàng làm con gái của nhà họ Giang.

Ta lau sạch nước mắt, chỉnh lại dáng quỳ, hành lễ thật trang nghiêm:

“Tổ phụ, tôn nữ không chọn, tôn nữ muốn cả hai.”

“Tốt, tốt, tốt! Không hổ là con gái nhà họ Giang ta!”

Mắt tổ phụ đỏ hoe, vo tròn tờ giấy trong tay:

“Giang Tứ Dư, cái tên vừa khó đọc vừa hay!”

Ta ôm tổ phụ khóc lớn cả buổi, Tần Mặc ở giữa còn rót hai bình trà cho hai ông cháu để tránh khóc đến mất nước.

Lợi dụng trời chưa tối, Tần Mặc đẩy hai ông cháu đang khóc lóc lên xe ngựa: “gói gọn” đưa đến tiểu viện ở hẻm Nam.

Tổ phụ lập tức ngừng khóc:

“Tiểu Tứ à, chỗ này gần nhà Ninh bà bà của con quá!”

Ta nhìn bóng lưng tổ phụ chạy vèo đi, càng nức nở hơn:

“Lão đầu tử, Ninh bà bà gần đây mới học quyền pháp, người coi chừng bị bà ấy đánh đấy!”

Tần Mặc vừa vỗ lưng giúp ta bình tĩnh, vừa ngại ngùng hỏi:

“Người Ninh bà bà mà nàng nói, chẳng phải là cô cô đã độc thân bao năm của ta sao?”

Ta vỗ vai Tần Mặc đầy cảm thông:

“Chúc mừng ngươi, sắp có một vị cữu cữu rồi đấy!”

9

Năm phụ thân bị đột quỵ thứ ba, ta đã ngồi lên chức Thượng thư Hộ bộ.

Tổ phụ khen ta giỏi hơn phụ thân, còn xúi ta có rảnh thì đấu khẩu với Tần Mặc, đừng ngày nào cũng đi sớm về muộn bám lấy nhau.

Năm thứ năm phụ thân bị đột quỵ, ta và Tần Mặc đã hoàn thành chỉ tiêu “năm năm hai đứa”.

Tổ phụ lật cả đêm quyển Kinh Thi, quyết định đặt tên cho đứa bé mới sinh một cái tên. Cái tên này đối lập với Giang Duệ Tuyết – cô con gái năm tuổi của ta. Bé con sẽ có tên là Tần Xuân Lâm.

Ta không nhịn được mà phàn nàn với Tần Mặc:

“Cái tên này không cần lật Kinh Thi cũng đặt được mà!”

Tổ phụ bình tĩnh nhét Tần Xuân Lâm vào tay Tần Mặc, sau đó đuổi theo ta ba con phố để “dạy dỗ” một trận.

Năm thứ bảy phụ thân bị đột quỵ, ông hồi quang phản chiếu muốn gặp ta và hai đứa trẻ.

Duệ Tuyết trợn tròn mắt sợ hãi:

“A nương, chẳng phải người nói ngoại công đã chết rồi sao?”

Ta vừa gật đầu vừa lau miệng cho Xuân Lâm:

“Đúng vậy, ta coi ông ấy đã chết rồi. Nếu các con muốn đi thì đi cùng tổ phụ.”

Duệ Tuyết đang ở độ tuổi tò mò nên chạy theo tổ phụ về Giang phủ. Sau khi trở về, Duệ Tuyết cầm gậy nhỏ đánh Tần Mặc mấy vòng:

“Cha, người lúc nào cũng tỏ vẻ yếu đuối để nương phải chăm sóc. Nếu người già rồi mà nằm liệt như ngoại công thì đừng trách con!”

Tần Mặc thở không ra hơi, giận dữ mắng:

“Có đứa con hiếu thảo như con, cha chưa chắc sống nổi đến tuổi của ngoại công!”

Ba năm sau khi phụ thân qua đời, Tần Mặc công khai thân phận của ta với thiên hạ.

Cả nước chấn động, triều thần phản đối, Tần Mặc nghiêm giọng khiến người ta run sợ:

“Chọn người tài, bổ nhiệm hiền năng. Bao nhiêu năm nay các ngươi không tìm ra một lỗi nào của Giang Thượng thư, vậy lấy tư cách gì để nói nữ nhân không xứng làm quan?”

“Nếu là ta, ta đã chui vào lư hương mà chết đi, đỡ làm mất mặt tổ tiên rồi!”

Nhân đó, Tần Mặc mở rộng khoa cử, nữ tử cũng được phép vào triều làm quan.

Ta kiêm luôn cả chức hoàng hậu, chẳng qua là thêm hai quyển sổ kế toán cần tính.

Tổ phụ gãi đầu nói giờ cũng coi như yên ổn, nên để Tần Mặc lập thái tử.

Tần Mặc nhìn Tần Xuân Lâm đang cặm cụi tính toán, lập tức phong Giang Duệ Tuyết làm Hoàng thái nữ.

Ta không để ý, mặc bọn họ làm gì thì làm, chỉ có tổ phụ là vui mừng giơ ngón cái về phía ta.

“A Tứ à, tổ phụ hy vọng con sống phóng khoáng, nhưng giờ có phải hơi quá rồi không?”

“Giang sơn này thật sự đổi họ Giang rồi!”

End