Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

5:24 chiều – 25/12/2024

34.

Khi Thẩm Thanh Ngô còn đi học, ta thường lén đến tư thục xem chàng học bài.

Tiên sinh giảng sách, đến đoạn “Đường bỉ đáng xa, bất tự lượng lực.”

Nhưng ta lại cảm thấy hình ảnh bọ ngựa giơ càng chống lại bánh xe rất oai phong.

Tiên sinh lại nói: “Minh tri bất khả vi nhi vi chi, thành tắc vị chi dũng, bại tắc vị chi ngu chí cực.”

Nhưng thế gian này làm gì có bao nhiêu người có thể biết trước thành bại?

Khi con người dám vì tín niệm mà “minh tri bất khả vi nhi vi chi,” thì thành bại đã không còn quan trọng.

Bắc Sơn Vương bạo ngược thành tính.

Ta chỉ là con kiến hèn mọn.

Nhưng ta nguyện đứng chắn trước bánh xe lăn cuồn cuộn của Bắc Sơn Vương, làm con bọ ngựa đầu tiên bị nghiền nát.

Đến một ngày, khi bọ ngựa chất đầy thành núi trước bánh xe, kẻ cầm cương cũng phải rợn tóc gáy.

35.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Tố lại rời nhà từ sớm. Ta đến đầu làng, tìm gặp nhóm cáthẩm thường hay tụ họp tại đây.

Ta hỏi vị thẩm có uy danh lớn nhất trong vùng: “Thẩm à, nương con mất sớm, con không biết cách nuôi dạy trẻ con. Khi nào cầnthẩm có thể chỉ dạy con không?”

Thẩm nghe xong, vui vẻ đáp: “Ôi dào, con còn hỏi ta? Liễu ăn mày ấy à, hắn là người giỏi nuôi con nhất rồi!”

Ta ngạc nhiên: “Sao lại thế ạ?”

“Cách đây năm năm, hắn nhận nuôi một bé trai mười tuổi, chăm sóc tỉ mỉ lắm!”

Tim ta chợt run lên: “Đứa trẻ ấy giờ bao nhiêu tuổi? Hiện giờ ở đâu?”

“Giờ đã mười lăm tuổi rồi,” thím đáp, vẻ mặt bối rối, “thằng bé tay chân lành lặn, học hành cũng giỏi giang, là đứa trẻ xuất sắc. Sao lại bị người nhà đuổi đi chứ?”

Năm năm trước, Thái tử đăng cơ, kinh thành xảy ra dịch bệnh, Thẩm Thanh Ngô mất, Nhị hoàng tử mười tuổi vì loạn lạc mà trôi dạt nhân gian.

“Vậy sau đó thì sao? Thằng bé đi đâu?”

“Ơ kìa, con hỏi Liễu ăn mày chẳng phải rõ nhất sao?”

Ta quay đầu lại, thấy Liễu Tố đứng dưới gốc cây cách đó không xa, nụ cười nhạt trên môi mang theo hơi lạnh se sắt.

36.

“Ngươi hỏi về đứa trẻ làm gì?”

“Ta muốn cùng chàng sinh một đứa con.”

“Được.”

Dưới ánh nắng ban ngày, chúng ta lại quấn lấy nhau.

Ta và y mỗi người mang một suy nghĩ, nhưng chẳng ai chịu nói ra, cũng như từng đêm ta gả vào đây, tuy đồng giường dị mộng nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Sau đó, ta tìm cớ đến tiệm may.

Ta ngồi xổm trước mặt lão Lý, hỏi: “Năm đó, khi ngươi tìm Nhị hoàng tử, Liễu Tố đã nói gì?”

Lão Lý ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó nói: “Hắn nói, hắn đi nhà xí, quay lại thì thằng bé đã mất tích.”

“Lúc ấy ta cũng không tin, nhưng tìm mãi, quả thực không thấy Nhị hoàng tử đâu nữa.”

Ta gật đầu, Kha cô cô liếc nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi còn không ra tay, ta sẽ cho người khác đến bắt hắn.”

“Ta sẽ làm ngay,” ta đáp.

37.

Ta quả thực đã nhanh chóng hành động.

Ta dẫn theo một đội người, thanh thế lớn lao, trên đường làm liên lụy không ít người vô tội, như muốn để cả thiên hạ biết rằng, lần này nếu bắt được người, ta nhất định sẽ khiến y tan xương nát thịt.

Khi trở về nhà, quả nhiên y đã nghe tin mà chạy mất.

Lòng ta trống rỗng. Không biết là vì y đã chạy, hay vì ta đã dẫn theo một đám người, gây thanh thế lớn lao để bắt y.

Nếu y không chạy thì sao?

Chẳng lẽ ta thật sự giết y?

Trong lòng ta luôn có đáp án, nhưng ta chưa bao giờ dám đối diện.

Ta dẫn theo đội ngũ, lòng rối bời, trở về trong sự thất bại.

Khi đi ngang qua phủ Tề, ta tình cờ thấy tiểu thư đội cả một đống châu ngọc trên đầu, như một cái giá đỡ trang sức sống, chạy tới trước mặt ta: “Thư Đồng, Chúng ta đã giúp ngươi báo thù rồi!”

“Báo thù gì?” Ta nhìn thấy trên đầu nàng cài một cây trâm bạc đơn giản, hoàn toàn không hợp với đống châu ngọc trên đầu.

Thẩm Thanh Ngô từng nói, đó là vật mẫu thân nàng muốn để lại cho con dâu tương lai.

“Liễu ăn mày vừa đến phủ ta gây chuyện, bị ca ca đánh chết rồi! Thư Đồng, ngươi về đi. Vẫn làm nha hoàn thân cận của ta, tiếp tục làm tiểu thư Tề phủ.”

Đêm ấy Phụng Dương mưa to. Kha cô cô lục tung bãi tha ma suốt đêm.

Không tìm thấy thi thể của Liễu Tố.

Ta không mang ô, để mặc mưa rơi ướt mặt.

Đến sáng, Kha cô cô lau nước trên mặt ta, nói: “Nam nhân đã mất thì mất. Đổi một người khác. Đổi một người sạch sẽ hơn.”

Hắn không sạch sao?

Hắn đã quá cũ. Cũ đến mức từ khi ta có ký ức, đã tràn ngập những hồi ức liên quan đến hắn.

Hắn không sạch sao?

Hắn không sạch, vì đã dính líu đến hoàng thân quốc thích, đầy những tàn cốt và nhơ bẩn của hoàng cung.

Nhưng ta thích.

Hắn vừa cũ vừa bẩn, nhưng ta vẫn thích.

38.

Sát thủ không có tư cách để bàn chuyện thích hay không.

Nhất là trong Đao Phong Các, nơi chỉ toàn những sát thủ bị biến thành chó săn cho quyền quý.

Dù ta đã là một đầu lĩnh nhỏ, nhưng chó săn vẫn chỉ là chó săn.

Ta còn chưa kịp nguôi ngoai trước sự mất tích của Liễu Tố, thì thánh chỉ của Hoàng đế đã được đưa tới Đao Phong Các. Ngài lệnh cho chúng ta tiến kinh bái kiến.

Kha cô cô quả quyết: “Đao Phong Các vừa mới đổi chủ, ngài chắc chắn muốn lập uy.”

Ta cười: “Người trung thành với Thái hậu như ngài, lập uy hẳn phải bắt đầu từ việc giết ngài trước.”

“Vậy thì tốt.” Bà cười, một nụ cười hiền hòa mà ta chưa từng thấy.

Bà cầm lấy thuốc giả chết, nói: “Cứ nói ta vì sợ tội mà tự sát.”

39.

Ta lại đến chùa dâng hương. Lần trước là đi cùng tiểu thư, lần này là vì chính ta.

Ta và tiểu thư gặp nhau trước bồ đoàn. Lúc ra về, nàng lấy từ trong tay áo ra sổ sách của phủ khố, hỏi: “Lần này ngươi cầu gì? Một nhân duyên mới sao?”

Ta lắc đầu.

“Nhân duyên của ta đã cầu được rồi. Còn tiểu thư, lại cầu tài vận sao?”

Tiểu thư nhét sổ sách vào tay ta, nói: “Phải giữ được mạng thì mới có chỗ để tiêu tiền chứ.”

Hóa ra nàng cũng cầu bình an.

Nhưng tiểu thư sống dưới sự che chở của tri phủ, bình an vô sự, sao lại phải cầu bình an?

Ta nghĩ mãi không thông, cho đến khi mở cuốn sổ nàng đưa ra.

Hóa ra, người giơ càng chắn xe không chỉ có mình ta.

40.

Đó là một cuốn sổ đủ khiến cả nhà bị tru di cửu tộc, vậy mà tiểu thư lại ung dung đưa nó cho ta trước mặt bao người.

Trong đó ghi chép đầy đủ tội trạng của bè đảng Bắc Sơn Vương: tham ô, bạo ngược, sát hại, không thiếu thứ gì.

Ai hối lộ ai, vào lúc nào, ai ban thưởng cho ai, vào khi nào, ai đến những tửu lâu mà tiền lương cả đời cũng không đủ đặt chân vào, ai mở cửa hiệu mà bản thân không bao giờ có khả năng mở.

Tiểu thư ghi rất tỉ mỉ.

Tỉ mỉ đến mức có thể làm rung chuyển cả triều đình.

Cầm cuốn sổ này, ta bỗng không còn phản cảm với việc tiến kinh nữa.

41.

Kinh thành cách Phụng Dương không xa.

Trên đường đi, ta vừa vội vã tiến bước, vừa tung ra những chứng cứ phạm tội của bè đảng Bắc Sơn Vương. Đi đến đâu, dân chúng nơi đó náo động, khắp nơi nổi dậy phản kháng.

Đến ngày thứ tư, ta bình an đến hoàng thành.

Vị công công dẫn đường nói với ta: “Nhị hoàng tử đã hồi kinh.”

Tim ta khẽ run.

Thật sự đã trở lại rồi sao?

Bắc Sơn Vương quyền khuynh thiên hạ, Thái hậu, Hoàng đế đều vì bảo toàn tính mạng mà truy sát Nhị hoàng tử. Cậu ta hồi kinh vào lúc này, ắt gặp dữ nhiều lành ít.

Ta biết cậu không thể thoát, nhưng vẫn mong chàng sống thêm chút nữa.

Thế mà, chàng lại bị đưa về nhanh như vậy.

Chẳng lẽ là vì những cuộc nổi dậy ta khơi lên chưa đủ lớn?

Ta hỏi vị công công: “Ai là người đưa Nhị hoàng tử hồi kinh?”

Công công đáp: “Là tân nhiệm Ngự Lâm quân Thẩm tướng quân.”

42.

Ta bị dẫn vào nội điện, nơi Kha cô cô đã quỳ gục dưới đất, cổ bị chém đứt, đầu lăn xuống bậc thềm.

Ta quỳ lạy Hoàng đế, máu của Kha cô cô tràn ra, mùi tanh nồng xộc lên, bao trùm lấy ta.

Hoàng đế chỉ vào thi thể Kha cô cô, nói: “Trẫm lệnh các ngươi thanh trừng bè đảng phản loạn, vậy mà bà ta cố ý trì hoãn, đáng phải tội gì?”

Ta nhớ lại sự thúc giục hời hợt của Kha cô cô, tim bỗng chốc siết chặt.

Từ khi ta vào Đao Phong Các, bà luôn nghiêm khắc với mọi việc. Duy chỉ có chuyện truy sát Nhị hoàng tử là thúc rồi để đó.

Hóa ra, ta có thể chậm trễ đến mức này, là vì người giám sát ta cũng muốn chậm trễ.

Ta từng nghĩ, chỉ có ta là kẻ đơn độc gánh vác tất cả.

Ánh mắt ta lướt qua Thẩm tướng quân đang đứng bên cạnh Hoàng đế.

Vừa cũ kỹ, vừa nhơ bẩn, sớm nên thay bằng một kẻ khác.

Ta nói: “Bắc Sơn Vương bạo ngược, từ khi nắm quyền nhiếp chính, dân chúng không còn lối sống. Giết Nhị hoàng tử chính là bảo vệ Bắc Sơn Vương, sẽ làm tổn hại uy danh triều đình. Kha cô cô vì che chở lê dân bách tính mà tận trung với triều đình. Đáng tội gì chứ?”

Hoàng đế giận đến mức gào thét khản cổ: “Trung thành với Hoàng thất chính là trung thành với triều đình!”

Ta không màng lễ nghi, ngẩng đầu nhìn thẳng thiên nhan: “Trung thành với triều đình, lẽ ra là phải trung thành với thiên hạ!”

Cả điện phút chốc lặng ngắt.

Chín dải châu trên mũ miện rung lên giận dữ, ta không thể thấy rõ khuôn mặt Hoàng đế.

Hồi lâu, ngài mới nhàn nhạt hỏi: “Vậy còn ngươi? Ngươi cũng chỉ trung thành với triều đình thôi sao?”

Ta không đáp.

43.

Hoàng đế rút ra Thượng Phương bảo kiếm, trên đó vẫn còn dính máu của Kha cô cô.

Ngài từng bước tiến về phía ta. Ta dường như thấy trước mắt mình là bánh xe đang nghiền nát bọ ngựa.

Thì ra, ta chắn đường không chỉ Bắc Sơn Vương.

Nhị hoàng tử lại là bí mật không thể tiết lộ đến thế sao?

Để che giấu vết nhơ của một đứa con riêng, Hoàng đế thà đưa lê dân vào nanh vuốt bạo ngược của Bắc Sơn Vương.

44.

Mấy tháng trước, ta cùng tiểu thư tri phủ đến chùa dâng hương. Nàng cầu tài vận, ta cầu nhân duyên.

Ta nói: “Tín nữ nguyện lấy mười năm cô đơn của tiểu thư, đổi lấy một người chồng tám múi, giọng nói dễ nghe, một lòng một dạ, không nạp thiếp, bao hết việc nhà, có cầu tất ứng, chỉ lấy mình ta, sẵn lòng vì ta đoạt quyền, chém cả Hoàng đế – một người phu quân lý tưởng hai mươi bốn hiếu.”

Đêm đó, ta mơ thấy Bồ Tát gác chân lên ghế, nói: “Gia chấp thuận.”

Nếu Bồ Tát thực sự linh thiêng trên trời cao, nếu ta có thể quay lại ngày hôm đó, ta sẽ không cầu xin nhiều như vậy nữa.

Tín nữ nguyện dùng mười năm cô đơn của tiểu thư, đổi lấy một minh quân coi dân chúng thiên hạ như con ruột.

“Bảo vệ Hoàng thượng!”

Giọng thái giám the thé vang lên.

Ta thấy Hoàng đế đứng sững lại trước mặt mình.

Ngoài điện, mưa đổ ào ào, sấm chớp ầm vang.

Ta ngẩng đầu, giữa chân mày tiếp lấy một giọt máu đặc, sền sệt.

Ta thấy Ngự Lâm quân bao vây chúng ta, Thẩm Thanh Ngô đứng sau lưng Hoàng đế, thanh bảo kiếm trong tay y xuyên qua vai trái Hoàng đế, đâm thẳng qua ngực.

Máu từ mũi kiếm nhỏ xuống, rơi lên mi tâm của ta.

45.

“Phản rồi! Thẩm Thanh Ngô phản rồi!”

Triều đình hỗn loạn không chịu nổi.

Ngự Lâm quân bao vây hoàng cung, ta thấy Thẩm Thanh Ngô rút kiếm ra, gỡ chiếc mũ miện khỏi đầu Hoàng đế.

Nhị hoàng tử dẫn quân chặn cửa cung.

Thẩm Thanh Ngô đích thân đội vương miện lên cho hắn.

Khi đi ngang qua ta, y dừng bước: “Nguyện cầu cuối cùng của nàng trước Phật, ta cũng đã thực hiện được rồi.”

46.

Ngày 21 tháng Tư, ta phong quang vinh hiển, gả cho Thẩm Thanh Ngô, vị Nhiếp chính vương.

Nói ra thì, đây là lần thứ hai ta gả cho y.

Lần đầu, y gọi là Liễu Tố, đến một hôn lễ đàng hoàng cũng không có. Lần thứ hai, y cho ta đủ mặt mũi.

Lễ vật cưới đến tám mươi tám kiệu, không chỉ có vàng bạc châu báu ta thích, mà còn có hai cây ngô đồng.

“Dưới hiên ngô đồng, ba năm gặp nàng ba lần.”

Ta hỏi y: “Chàng làm sao dám mưu phản?”

Y hỏi lại ta: “Nàng làm sao dám vu oan người trong sạch?”

Tân Hoàng đế, tức Nhị hoàng tử, phong ta làm cáo mệnh phu nhân.

Thượng thư phòng tiên sinh, tức cựu Hoàng đế, ngự bút phê chỉ, lệnh Thẩm Thanh Ngô tiêu diệt toàn bộ tàn đảng của Bắc Sơn Vương.

Đúng vậy, Thượng thư phòng tiên sinh chính là cựu Hoàng đế.

Ngài không chết, thanh kiếm của Thẩm Thanh Ngô chỉ xuyên qua nách, đâm vỡ túi máu rắn đã chuẩn bị sẵn.

Ngài muốn sớm thoái vị, nhưng đảng Bắc Sơn Vương đã mạnh, còn Nhị hoàng tử với thân phận ngoài giá thú không thể dễ dàng kế vị.

Vậy nên, Thẩm Thanh Ngô – Nhiếp chính vương – trở thành kẻ “gánh tội” được triều đình hoàng gia chỉ định.

Nếu Hoàng đế không thể về hưu, thì dứt khoát giả chết.

Nếu con ngoài giá thú khó lòng kế vị, thì để phe phản loạn “đưa” hắn lên ngôi.

“Vậy Thái hậu thì sao? Thái hậu và Bắc Sơn Vương kết cục thế nào?”

“Thái hậu à. Bà chẳng tính toán sâu xa gì. Bà chỉ sợ hãi đơn thuần thôi. Bắc Sơn Vương bảo gì, bà nghe nấy.”

Ta im lặng một lát, dường như hiểu ra.

Hoàng đế biết Nhị hoàng tử có thể lập, Bắc Sơn Vương không thể lập, nhưng ngài vừa yếu vừa nhát, không dám đối đầu với Bắc Sơn Vương. Bèn lệnh cho Thẩm Thanh Ngô giả chết, đưa Nhị hoàng tử ra khỏi cung.

Bề ngoài, ngài truy sát Nhị hoàng tử, thực tế, ngài giống Kha cô cô, cũng đang âm thầm làm ngơ.

Sau khi xuất cung, Thẩm Thanh Ngô đổi tên thành Liễu Tố để tránh truy sát, trùng hợp bị tú cầu của tiểu thư nhà ta ném trúng, rồi cưới ta – người thay tiểu thư gả.

“Vậy nếu nàng ấy ném trúng một kẻ ăn mày khác thì sao? Chàng có đến cướp ta không?”

Thẩm Thanh Ngô cười: “Không thể ném trúng người khác. Khi nàng bày trò ở Đao Phong Các, ta đã cùng tiểu thư nhà nàng luyện suốt một tháng. Đầu ta suýt bị nàng ấy ném vỡ.”

Một tháng.

Hai người họ lén lút ở bên nhau suốt một tháng!

Ta hoàn toàn không hay biết gì!

Ta suy sụp: “Thảo nào chàng lại được chọn làm kẻ mưu phản.”

Thẩm Thanh Ngô mỉm cười: “Ta là trung thần, rất ngoan. Lên triều nghe lời Hoàng đế, về nhà nghe lời phu nhân. Phu nhân chẳng phải từng nói muốn có con sao? Còn muốn nữa không?”

Muốn, đương nhiên là muốn!

Ba tháng sau, ta mang thai.

47.

Khi bắt mạch phát hiện mình có thai, việc đầu tiên ta làm là lập tức mang bụng chạy trốn.

Thẩm Thanh Ngô đã bỏ ta hai lần, ta phải để y cảm nhận nỗi đau khổ của ta.

Ta chạy về Phụng Dương, cùng tiểu thư mở một tửu lâu.

Tên là Ngô Đồng Tửu Lâu.

Tiểu thư tức giận mắng: “Cái tên này, ngươi sợ y không tìm được ngươi sao?”

Ta đáp: “Ngươi không hiểu rồi. Nếu ẩn giấu quá kỹ, y không tìm được, vậy thì làm gì còn thú vui vợ chồng?”

Nàng bĩu môi, không tán thành, mỗi ngày đều cầm cây trâm bạc – vốn là vật mẹ của y để lại cho con dâu tương lai – mà huênh hoang trước mặt ta.

Cuối cùng, ta không nhịn được nữa.

“Đó là vật nương của phu quân ta để lại cho nhi tức tương lai.”

“Ta biết, ngươi chuộc lại đi.” Nàng cười rạng rỡ, giơ ngón tay làm thành số “chín”: “Ngươi có biết tra tàn đảng Bắc Sơn Vương nguy hiểm thế nào không? Ta thậm chí còn làm ra cả sổ sách bẩn của chúng để giúp ngươi, ngươi lại không nỡ bỏ ra chín ức lượng vàng sao?”

“Chín vạn lượng, ngươi cướp tiền à!”

“Ai nói vậy? Rõ ràng là chín ức.”

Ta không muốn chuộc, nàng cũng không vội trả. Chúng ta mỗi ngày đứng trên lầu tửu lâu, tựa lan can cười đùa, đoán xem Thẩm Thanh Ngô khi nào sẽ tìm tới.

Một ngày, hai ngày, mãi chẳng thấy bóng dáng y.

“Y sẽ không đến thật sao?” Cuối cùng, ta không nhịn được mà than thở.

Tiểu thư cười tươi, đưa cho ta một tờ triều đình thông cáo: “Sao lại không? Y đang mang cả gia quyến chuyển đô tới chỗ ngươi đây.”

Chuyển đô?!

Ta sực nhớ lại điều ước của mình khi dâng hương.

Chết tiệt, ta muốn là một phu quân thập toàn thập mỹ, chứ không phải một Nhiếp chính vương gây họa cho đất nước!

(Toàn văn hoàn)